Matt Mahan

ads header

Breaking News

SỈ NHỤC VÀ CĂM GIẬN

Vợ chồng hai nhà thơ Lưu Quang Vũ và Xuân Quỳnh
SỈ NHỤC VÀ CĂM GIẬN
Ngô Quốc Sĩ

Bàn về văn chương phản kháng, người ta đã nói nhiều về nhóm Nhân Văn Giai Phẩm với Phùng Quán, Trần Dần, Hoàng Cầm, Hữu Loan… cũng như những khuôn mặt thức tỉnh hôm nay như Dương Thu Hương, Bùi Tín, Nguyễn Minh Cần, Vũ Thư Hiên, Bùi Minh Quốc.. Còn một khuôn mặt rất đặc biệt, một kịch tác gia và một nhà thơ, đã từng xả thân phục vụ chế độ trong binh chủng không quân miền Bắc, nhưng rồi cũng bất mãn, thẳng thắn lên án chế độ với những vần thơ rực lửa. Đó là Lưu Quang Vũ. Anh đã ra đi giữa lúc tài năng vừa nở rộ, cùng với người bạn đời là nhà thơ Xuân Quỳnh và nguời con trai, trong một biến cố nói là “tai nạn xe hơi” tại Hải Dương 31 năm trước đây. Đến nay, hình ảnh Lưu Quang Vũ vẫn còn ghi khắc đậm nét trong dòng văn học chống chế độ, cũng như trong lòng dân Việt. Bài thơ “Những Điều Sỉ Nhục và Căm Giận” đã thể hiện tuyệt vời tâm thức phản kháng của anh, với những vần điệu sắc như dao cắt, nếu không nói nổ như đại pháo phòng không …
Không hỏi thì mọi người cũng đều nhận thức rằng, “Những Điều Sỉ Nhục” chính là bản cáo trạng tội ác của chế độ, trước kia cũng như hôm nay, đã phỉ nhổ lên lịch sử oai hùng và nền văn hiến ngàn năm của dân tộc, cũng như khát vọng tự do và hạnh phúc đích thực của dân Việt. Còn “Căm Giận” thì chẳng phải riêng tác giả, mà chính là toàn thể dân Việt đã bất bình phẫn uất vì chế độ đã tra chân dân tộc vào cùm đỏ, cứa nát thi thể mẹ Việt Nam với búa liềm cờ máu..
Qua bài thơ, Lưu Quang Vũ đã nói lên nỗi sỉ nhục ngập tràn trong mọi ngõ ngách cuộc sống, trên mọi nẻo đường đất nước. Đây hẳn là một cái tát vào nền văn minh nhân loại, khi chế độ hôm nay chỉ là guồng máy chà đạp con người, chạy theo dục vọng và phỉ báng công lý lẽ phải:
Nỗi sỉ nhục ngập tràn trái đất
Khi lẽ phải luôn thuộc về kẻ mạnh
Những nền văn minh chạy theo dục vọng
Những guồng máy xấu xa chà đạp con người
Sự sỉ nhúc toàn diện đó là một thảm nạn văn hóa, bao trùm cả không gian lẫn thời gian. đưa dân tộc xuống đáy vực thẳm. Một cành cây, một em bé, một làn môi hay một dòng tin, một ống quần ngay cả một chiếc hôn, tất cả đều chứa đầy tủi nhục, che khuất niềm vinh dự và tự hào của một dân tộc đã từng ngẩng mặt lên với trên 4 ngàn năm văn hiến:
Nỗi tủi nhục đen sì mỗi cành cây
Nỗi tủi nhục của đứa trẻ chạy trốn
Nỗi tủi nhục trên mỗi bậc thang lười biếng
Trong cốc nước đưa lên môi lạnh ngắt
Trên mỗi dòng tin mỗi ống quần là phẳng
Mỗi chiếc hôn ướt át thì thầm
Nếu hỏi tại sao dân Việt lại bị sỉ nhục một cách đớn đau như thế, thi xin thưa, chỉ vì chế độ hôm nay vẫn vỗ ngực tư xưng là “ưu việt”, là “Đỉnh cao trí tuệ loài người”, mà thực chất chỉ là ngu xuẫn, khinh mình và khinh người, đánh mất nhân tính, vô phương cứu vãn:
Khi bao điều tưởng thiêng liêng trong sạch
Bỗng trở nên ngu xuẩn đê hèn
Khinh mọi người và tự khinh mình
Như chính tay ta đã gây ra mọi việc
Và tất cả không cách nào cứu vãn
Đã thế, chế độ còn chủ trương “bần cùng hóa nhân dân”, đày đọa cả dân tộc trong đói nghèo cùng khổ,  cơm không có ăn, áo không đủ mặc, ốm không thuốc men, kéo lê cuộc sống như những kẻ ăn mày:
Một đất nước
Đến bây giờ vẫn đói
Không có nhà để ở
Không đủ áo để mặc
Ốm không có thuốc
Vẫn còn những người run rẩy xin ăn
Đến như cơn đói tinh thần mới thê thảm hơn. Giáo dục phá sản. Xã hội băng hoại. Nào là nhà tù lơn hơn trường học. Nào là gái điếm nhan nhãn đầy đường. Thậm chí, còn có những người Việt moi gan người Việt  để ăn hay để bán:
Một xứ sở
Nhà tù lớn hơn trường học
Một dân tộc có nhiều gái điếm nhất thế giới
Có những cái đinh để đóng vào ngón tay
Có những người Việt Nam
Biết mổ bụng ăn gan người Việt
Đáng nói nhất là chế độ hôm nay gồm toàn những tên bạo chúa, hả hê cười đùa trên xương máu dân lành, trên những vệt máu bầm đen bốn vách tường tù ngục, trên những nấm mồ bị bỏ quên, thậm chí còn bị cày nát làm sân chơi, xây biệt phủ:
Mỗi nấm mồ bị vùi dập lãng quên
Trên bàn tay đưa ra trên mỗi bức tường
Nỗi tủi nhục tội lỗi nỗi tủi nhục kinh hoàng
Trên vệt máu bầm đen trên nụ cười thỏa mãn
Sống trong những tủi nhục chất ngất đó, dân Việt đã thật sự cảm thấy nghẹt thở, mất cả niềm vui và hứng sống. Giờ đây chỉ còn rác rưởi và chết chóc, nói gì đến ngay mai?
Giữa rác rưởi và chết chóc
Luôn thấy bị ném bùn lên mặt
Nói làm sao được nữa những lời yêu
Nghĩ về cha, con sẽ chẳng tự hào
Nỗi tủi nhục làm cha nghẹn thở
Nỗi tức giận làm mặt cha méo mó
Trong hận thù không thể có niềm vui
Trong hận thù không thể có niềm vui! Một số người chủ trương quên qúa khứ, bỏ hận thù, hòa giải dân tộc. Nói thì có vẻ đẹp lắm, nhưng xin hỏi, liệu người cộng sản có thực tâm hòa giải không? Nếu muốn hòa giải, sao lại thẳng tay đàn áp dân chủ, tước đoạt tự do, chà đạp nhân quyền? Nếu muốn hòa giải, tại sao cứ tiếp tục sách nhiễu tôn giáo, cướp đoạt tài sản dân oan, bịt miệng tự do truyền thông? Nhất là muốn hòa giải, tại sao lại phản bội tổ tiên, nhẫn tâm làm Việt gian bán nước, rước voi giày mã tổ, lại còn đẩy cả tuổi trẻ vào chỗ chết với những cuộc chiến phi nghĩa?
Một đất nước luôn có kẻ dẫn đường
Cho người ngoài kéo đến xâm lăng
Cho những cuộc chiến tranh
Đẩy con em ra trận
Những điều sỉ nhục và căm giận
Tóm lại, chỉ còn sỉ nhục và căm giận! Chỉ còn tội ác bất nhân! Dân Việt phải làm gì đây? Hỏi chính là trả lời: Đấu tranh giải thể cộng sản. Phục hồi tự do dân chủ và nhân quyền. Xây dựng Việt Nam nhân bản tiến bộ, ấm no thịnh vượng.. Chắc hẳn nơi chín suối, Lưu Quang Vũ đang chờ câu trả lời đó…