Matt Mahan

ads header

Breaking News

Phạm Bá Hoa: Thư số 75 gởi người lính quân đội nhân dân VN


Thư số 75 gởi: Người Lính Quân Đội Nhân Dân Việt Nam
Phạm Bá Hoa 

Tôi chào đời năm 1930, vào quân đội Việt Nam Cộng Hòa năm 1954, chống lại cuộc chiến tranh do nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa gây ra. Trong bang giao quốc tế, quốc gia này đánh chiếm quốc gia kia, không có tên gọi nào khác ngoài hai chữ “xâm lăng”. Sau ngày 30/4/1975, lãnh đạo Việt Cộng với lòng thù hận đã đày đọa chúng tôi trong hơn 200 trại tập trung mà họ gọi là trại cải tạo, hằng trăm Bạn tôi đến 17 năm, riêng tôi là 12 năm 3 tháng.

Tuy tên Quốc Gia và Quân Lực mà tôi phục vụ không còn nữa, nhưng linh hồn trong quốc kỳ nền vàng ba sọc đỏ vẫn nguyên vẹn trong tôi. Tôi không hận thù lãnh đạo Các Anh, nhưng tôi không bao giờ quên chuỗi tội ác mà họ đã gây ra cho Dân Tộc và Tổ Quốc từ năm 1945 đến nay! Vì vậy mà tôi vẫn tiếp nối trách nhiệm của Người Lính Quân Lực Việt Nam Cộng Hoà, chống lại nhóm lãnh đạo Việt Cộng theo cách mà tôi có thể thực hiện được. Cũng vì vậy mà tôi chưa bao giờ, và sẽ không bao giờ về Việt Nam cho đến khi quê hương tôi có một chế độ dân chủ tự do thật sự.

Các Anh là Người Lính Quân Đội Nhân Dân Việt Nam. Xin gọi Người Lính Quân Đội Nhân Dân ngắn gọn là “Các Anh” để tiện trình bày. Chữ “Các Anh” viết hoa mà tôi sử dụng ở đây, bao gồm từ người lính đến các cấp chỉ huy, ngoại trừ lãnh đạo cấp Sư Đoàn, Quân Đoàn, Quân Chủng, Bộ Tổng Tham Mưu, và Bộ Quốc Phòng. Là Người Lính trong quân đội “Nhân Dân”, Các Anh phải có trách nhiệm bảo vệ Tổ Quốc Nhân Dân, vì Tổ Quốc với Nhân Dân là trường tồn, trong khi đảng cộng sản hay bất cứ đảng nào cầm quyền cũng chỉ một giai đoạn của lịch sử, và nội dung tôi gởi đến Các Anh được đặt trên căn bản đó.

Nội dung thư này, tôi tổng hợp một số tin tức liên quan đến tội ác của lãnh đạo Việt Cộng hiện nay đối với người dân bị Công An bắt tạm giam là chết trong đó, và vì lãnh đạo Việt Cộng chiếm giữ toàn bộ đất đai rồi tự chia chác và bán cho các công ty đầu tư, từ đó tạo nên vấn nạn Dân Oan không nơi ăn chốn ở, phải sống lang thang trong các công viên.

Thứ nhất. Những người bị Công An bắt tạm giam là chết trong đó.

Bộ Công An trình bày tại Quốc Hội. Ngày 19/3/2016, Ủy Ban Thường Vụ Quốc Hội đã họp với đoàn giám sát về “Tình hình oan, sai khi áp dụng pháp luật hình sự, tố tụng hình sự, và bồi thường thiệt hại cho người bị oan theo quy định của pháp luật”.

Trong phiên họp có Phó Chủ Tịch Quốc Hội Uông Chu Lưu và đại diện các Ủy Ban của Quốc Hội. Phía nhà nước có đại diện các bộ: Công An, Quốc Phòng, Tài Chánh, Nông Nghiệp & Phát Triển Nông Thôn, đại diện Viện Kiểm Sát Nhân Dân Tối Cao, Tòa Án Nhân Dân Tối Cao, và Bộ Tư Pháp.

Theo báo cáo của Bộ Công An do Trung Tướng Việt Cộng Trần Trọng Lượng, Phó Tổng Cục Trưởng Tổng Cục Cảnh Sát Phòng Chống Tội Phạm trình bày tại phiên họp, rằng: “Trong khoảng thời gian từ tháng 10/2011 đến tháng 9/2014 (3 năm), đã có 226 trường hợp chết tại nhà tạm giữ và trại tạm giam trên toàn quốc. Nguyên nhân chính của các trường hợp tử vong này là do bệnh lý và do nghi phạm bị tạm giữ, tạm giam tự sát”.

Đại Biểu Nguyễn Thái Học tỉnh Phú Yên, thành viên Ủy Ban Tư Pháp của Quốc Hội đề nghị làm rõ hơn các số liệu được báo cáo. Theo báo cáo của Bộ Công An thi có 226.000 nghi phạm bị bắt giữ và chết trong nhà tạm giữ và trại tạm giam, mà nguyên nhân chính là do bệnh lý, do nghi phạm trong lúc bị tạm giữ tạm giam đã tự sát: “Vậy có nguyên nhân thứ yếu không? Và nguyên nhân đó là gì?”

Chủ Nhiệm Ủy Ban Tư Pháp Nguyễn Văn Hiện cũng ngờ vực: “Lý do mà đại diện Bộ Công An trình bày là không thuyết phục, và phải xác định rõ thêm”.

Trung Tướng Trần Trọng Lượng trả lời câu hỏi của Đại Biểu Nguyễn Thái Học, bằng cách nhắc lại con số 226 trường hợp chết tại nhà tạm giữ và trại tạm giam, đồng thời khẳng định nguyên nhân tự sát và do bệnh lý..

Phó Chủ Nhiệm Ủy Ban Xã Hội Đỗ Mạnh Hùng đề nghị: “Bộ Công An làm rõ điều kiện giam giữ như thế nào để người bị tạm giam, tạm giữ chết nhiều như vậy, nhiều hơn cả bệnh lý. Lưu ý, pháp luật đã có quy định khi bị tạm giữ tạm giam, thì cơ quan tạm giữ tạm giam phải có trách nhiệm bảo đảm an toàn tính mạng sức khỏe cho người bị tạm giam tạm giữ, và đề nghị làm rõ thêm vấn đề này. Trong báo cáo, các đồng chí có nêu về các trường hợp chết vì HIV và một số bệnh bất khả kháng khác thì không đặt vấn đề, nhưng còn có những bệnh khác, liệu nếu không bị tạm giam, tạm giữ thì họ có chết không? Ví dụ trong này nêu chết vì bệnh vảy nến, chết vì suy nhược cơ thể. Nếu không bị tạm giam tạm giữ thì họ có chết không? Rồi bệnh tim thì có thể đột tử. Nhưng nhiều trường hợp bệnh tim ở điều kiện thường có thể qua được khỏi được. Vậy trách nhiệm của cơ quan tạm giam tạm giữ như thế nào?”

Trung Tướng Trần Trọng Lượng trả lời: “Hiện tại chưa có tin tức cụ thể, và sẽ cho tìm hiểu bổ sung các vấn đề được nêu ra tại cuộc họp hôm nay”.

Tháng 10/2017, Mạng Bloggers trong nước phổ biến tập tài liệu cũng về người dân bị bắt vào đồn Công An, hoặc tại trại tạm giam tạm giữ rồi lăn đùng ra chết trong đó, “Stop police killing civilians 2” do Mạng Lưới Bloggers Việt Nam sưu tầm với 69 người chết trong đồn Công An khi bị gọi đến làm việc, bị tạm giam tạm giữ, con số này nhằm bổ sung tài liệu từ tháng 10/2014 đến tháng 8 năm 2017. Con số theo từng năm, thì năm 2014 với 22 trường hợp, năm 2015 với 18 trường hợp, năm 2016 với 18 trường hợp và cập nhật đến tháng 8 năm 2017 với 11 trường hợp. Cũng vì tập tài liệu này mà Blogger Mẹ Nấm, tức Nguyễn Ngọc Như Quỳnh -một trong những sáng lập viên của Mạng Lưới Bloggers Việt Nam- bị bắt giam ngày 10/10/2016, vì Công An tỉnh Khánh Hòa cáo buộc vi phạm điều 88 “tuyên truyền chống nhà nước Việt Cộng”.

Từng là một tù nhân bị giam giữ tại trại tạm giam Trần Phú và trại Thanh Hóa 5, blogger Phạm Thanh Nghiên xin chia sẻ vài chi tiết để giúp người quan tâm đến vấn nạn công dân chết trong đồn Công An cũng như trong nhà tạm giam tạm giữ, có câu trả lời “tự tử trong đồn Công An hay trong nhà tù là khó hay dễ?”

Bắt đầu chuyện kể: “Bước chân vào nhà tù (trại tạm giam, nhà tạm giữ), việc đầu tiên là bị khám xét toàn thân và vật dụng mang trên người, mà họ gọi là kiểm tra thân thể xem “bị can”, có mang theo thứ gì để tự tử không. Quy định nơi giam giữ là không được mang theo, tàng trữ, sử dụng vật cấm như chất nổ, chất phóng xạ, bom, mìn, vật sắc nhọn... cho đến những thứ tưởng rất bình thường như áo xu chiêng, dây nơ kẹp buộc tóc... đối với nữ, quần sịp đối với nam. Không được để móng tay, móng chân. Bàn chải đánh răng phải bị chặt gần cụt cán trước khi dùng. Không được dùng dây phơi quần áo, không được đi dày dép, quần áo không được có dải rút, không được đeo mắt kính (dù cận lòi ra), không đeo đồ trang sức, không được dùng dây thắt lưng... Tất cả những thứ như bát ăn cơm, ca cốc uống nước đều phải là đồ nhựa. Không được dùng đũa mà phải dùng thìa (muỗng) nhựa...”

“Lý do mà họ viện dẫn là để các “bị can hay phạm nhân” không có phương tiện để tự tử. Chưa kể việc các buồng tạm giam, tạm giữ được “canh phòng” rất cẩn mật, thậm chí gắn cả camera để kiểm soát mọi cử chỉ hay hành động của tất cả những người giam giữ trong đó”.. Đối với những buồng giam tập thể, cai tù còn phân công các tù nhân chia ca, thức đêm để gác, nhằm ngăn chặn những vụ tự tử có thể xảy ra. Nhưng không hiểu sao, các vụ tự tử, chết trong những nơi tạm giam, tạm giữ vẫn thường xuyên xảy ra và có xu hướng gia tăng. Còn khi bị bắt vào đồn Công An, điều đầu tiên là bị tước hoặc vô hiệu hóa các phương tiện liên lạc của người bị bắt. Các vật cấm đã liệt kê ở trên, như: bom, mìn, chất nổ, chất phóng xạ, vũ khí v.v... đương nhiên phải bị tịch thu từ trước...”

Với những kiểm soát ngặt nghèo đó -theo bạn- việc tự tử trong đồn Công An, trong trại tạm giam hay nhà tù, là dễ hay khó?”

Trong bản tin đài BBC ngày 10/7/2017, một luật sư trong nước xin giấu tên, nói với đài BBC rằng: “Người dân có quyền nghi ngờ về những cái chết trong đồn Công An, một khi kết quả giám định pháp y những vụ này không được công khai và được xem là bí mật nhà nước”.

Nhận định.

Theo Các Anh, Các Anh có tin vào câu trả lời của Tướng Trần Trọng Lượng đối với thắc mắc của đại biểu Quốc Hội không? Chắc là không chớ? Vì câu trả lời không gói ghém chút xíu trách nhiệm nào cả.

Với tôi, thắc mắc của Đại Biểu Quốc Hội về nguyên nhân dẫn đến cái chết của hằng trăm người trong đồn Công An, mà Tướng Việt Cộng trả lời rằng: “Hiện tại chưa có tin tức cụ thể, và sẽ cho tìm hiểu bổ sung các vấn đề được nêu ra tại cuộc họp”. Cho dù dễ tính cách mấy cũng không thể chấp nhận được câu trả lời rất vô trách nhiệm của viên Tướng Công An lãnh đạo công tác Phòng Chống Tội Phạm. Hoặc ông ta chỉ là viên Tướng không có quyền theo dõi và giải quyết những vấn đề trong trách nhiệm của ông ta? Nhưng mà, cho dù câu chuyện như thế nào đi nữa -tôi nghĩ- ông ta không được phép nói ra sự thật về nguyên nhân dẫn đến cái chết của ít nhất là 295 người bị bắt vào đồn Công An, vào trại tạm giam tạm giữ, và chết ở đó. Vì ngay cả biên bản giám định y khoa của ngành tư pháp cũng bị xếp vào loại bí mật nhà nước nữa mà. Theo tôi, họ dùng nhóm chữ “bí mật nhà nước” chẳng qua là để che giấu sự thật mà nếu bị lọt ra ngoài sẽ làm xấu họ, mà trời ơi lãnh đạo Việt Cộng xấu đến tận cùng của xấu xa rồi, còn gì nữa mà sợ. Và đó là cách mà họ thi hành đúng “bản chất dối trá”của lãnh đạo Việt Cộng.

Thứ hai. Dân Oan.

Điều 4 Hiến Pháp ghi rằng: “Đảng cộng sản Việt Nam, đội tiên phong của giai cấp công nhân Việt Nam, đại biểu trung thành quyền lợi của giai cấp công nhân, nhân dân lao động và của cả dân tộc, theo chủ nghĩa Mác - Lê Nin và tư tưởng Hồ Chí Minh, là lực lượng lãnh đạo nhà nước và xã hội....”


Dân oan khắp nơi tiếp tục biểu tình
Thật rõ ràng, Hiến Pháp do lãnh đạo đảng biên soạn, Quốc Hội do đảng viên bỏ phiếu, điều hành xã hội thì lãnh đạo các cấp toàn quyền quyết định theo nhu cầu của họ, còn người dân chỉ có nhiệm vụ thi hành lệnh! Dưới đây là vài con số mà tôi nghĩ cũng đủ cho trái tim Các Anh rung động trước nỗi đau của đồng bào mà Các Anh có trách nhiệm bảo vệ, vì Các Anh là Người Lính Quân Đội Nhân Dân mà:

Năm 2000-2004. Theo Viện Kiểm Sát Nhân Dân, trong những năm 2000-2002, mỗi năm nhận từ 5.000 đến 7.000 đơn khiếu nại đất đai. Nhưng năm 2003-2004, mỗi năm Viện này nhận hơn 120.000 đơn của dân bị oan ức khiếu nại về đất đai.

Còn theo Bộ Nông Nghiệp & Phát Triển Nông Thôn, thì từ năm 2001 đến năm 2006, khoảng 376.000 mẫu đất trồng lúa đã bị thu hồi làm một triệu nông dân không có đất canh tác để sống. Vậy mà Luật Đất Đai 2003 lại đơn giản hóa thủ tục cho các hợp đồng lớn, để từ đó nông dân bị mất đất ngày càng nhiều hơn, nhanh hơn.

Vẫn theo Bộ này, số lượng các đoàn có đông Dân Oan gia tăng trong những năm gần đây: (1) Năm 2008 với gần 1.000 đoàn. (2) Năm 2009 khoảng 2.500 đoàn. (3) Năm 2010 với hơn 3.500 đoàn.

Các Anh có đồng ý với tôi rằng, có lẽ Bộ này bị lãnh đạo chỉ trích hay ngăn cấm, nên từ năm 2011 đến nay không có phổ biến thống kê về các Đoàn Dân Oan nữa.

Bây giờ tôi hỏi nhỏ Các Anh nhé. Thật sự trái tim của Các Anh có chút thương cảm nào đối với Dân Oan không? Nếu không, thì Các Anh đúng là lính của lãnh đạo Việt Cộng, chỉ biết hà hiếp dân lành để biến họ trở thành Dân Oan, rồi họ sống lang thang ở các công viên hay trong sở thú. Nếu trái tim Các Anh nhận ra nỗi đau của đồng bào, tôi tin là từ nơi sâu thẵm trong tâm hồn Các Anh, đã và đang sẳn sàng cho một ngày đứng dậy cùng đồng bào giật sập chế độ độc đảng độc tài độc quyền và độc ác, chỉ biết tranh nhau để nắm quyền lực mà thu tóm quyền lợi, còn người dân ra sao mặc kệ, tổ quốc ra sao mặc kệ, chỉ còn đảng là họ bằng lòng rồi.

Hiện nay Tổng Bí Thư Nguyễn Phú Trọng và băng nhóm của ông chừng như rất vui, vì đang từng bước diệt tham nhũng mà “băng nhóm lợi ích” của Nguyễn Tấn Dũng, một nhân vật lúc đương thời nắm trọn 20 tập đoàn kinh tế tài chánh các ngành, là trọng tâm. Theo Các Anh thì băng nhóm Nguyễn Phú Trọng có tham nhũng như băng nhóm Nguyễn Tấn Dũng không? Với tôi, lãnh đạo Việt Cộng nào cũng như nhóm lãnh đạo Việt Cộng nào, tất cả đều tham nhũng và là tham nhũng lớn, chỉ hơn kém chút ít là họ đấu đá nhau vậy mà. Tốt thôi, hãy đấu đá mạnh hơn, mạnh hơn nữa đi, để tạo cơ hội cho Các Anh và đồng bào sớm đứng lên mà làm nên lịch sử, hầu giúp tổ quốc và dân tộc Việt Nam thoát khỏi vòng tay nghiệt ngã của Trung Cộng!

Bây giờ Các Anh hãy nhìn vào một Dân Oan bé nhỏ.

Bản tin đài Á Châu Tự Do (RFA) ngày 6/9/2017 với phóng viên Hòa Ái: “Nguyễn Mai Trung Tuấn, một thế hệ dân oan nối tiếp”.

Tù nhân lương tâm Nguyễn Mai Trung Tuấn. Hình chụp năm 2015.
Nguyễn Mai Trung Tuấn, người trẻ tuổi nhất trong nhóm tám người của một gia đình chống lại sự cưỡng chế đất tại Thạnh Hóa, tỉnh Long An, bị kết án tù giam, vừa được tự do trước thời hạn. Dân Oan bé nhỏ chia sẻ về thời gian hơn 2 năm tù giam khi em tròn 15 tuổi.

“Họ nhốt em từ 9 giờ sáng tới 11 giờ đêm và không cho em ăn uống gì hết. Họ nói: “Bây giờ mày khai không? Mày không khai là tao giết mày”. Em nói “Tôi không có gì để khai. Gia đình tôi hoàn toàn bị mất tất cả rồi”. Lúc đó họ còng tay chân em lại. Đến chiều, họ đánh vào ngực em, đá vào hông em. Trước đây Em có bệnh hen suyễn và bị bệnh tim, cho nên em rất mệt. Em có nói “Sức khỏe của tôi bây giờ bị kiệt sức. Cần được cấp cứu”. Em nêu ra vậy nhưng họ bỏ mặc em trong phòng và đóng cửa lại. Một lúc sau là em ngất luôn”.

Lời bộc bạch vừa rồi là của em Nguyễn Mai Trung Tuấn, có thể em là một Dân Oan Trẻ Nhất tại Việt Nam, phải chịu án tù vì đã cùng gia đình phản đối nhà cầm quyền địa phương “cướp đất” hồi trung tuần tháng 4/2015.

Sau khi về đến nhà vào tối ngày 31/8/2016 từ trại giam Long Hòa, Bến Lức, tỉnh Long An. Sáng sớm hôm sau, em Nguyễn Mai Trung Tuấn mở đầu cuộc trò chuyện cùng Hòa Ái, với những hồi ức mà em bị tổn thương nặng nề về thể chất lẫn tinh thần.

“Những phạm nhân đó biết gia đình em bị mất đất mất nhà và vì em chống đối nên em bị bắt bỏ tù. Họ cũng đồng cảm với em và có nói rằng “Nếu như là anh chị, thì anh chị cũng sẽ chống đối như thế tại vì gia đình chỉ còn một phần đất mà cha mẹ bị bắt nữa”. Lời của em Nguyễn Mai Trung Tuấn.

Em Nguyễn Mai Trung Tuấn cho biết thêm: “Bản thân em và gia đình nhận tin là phải dọn nhà đi nơi khác từ năm 2009. Gia đình cố kéo dài đến ngày 14/4/2015, gia đình em chọn cách đốt nhà, rồi ném bom xăng và tạt axit lực lượng cưỡng chế để phản đối nhà cầm quyền đẩy họ vào con đường cùng với đền bù rẻ mạt, không đủ cho việc tái định cư. Thế là Công An bắt giữ cả gia đình 13 người, trong đó có ba mẹ em và em, vì họ nói là gia đình em đã làm cho 20 người của họ (lực lượng cưỡng chế cướp đất) bị thương”.

Lúc ấy, em Nguyễn Mai Trung Tuấn 15 tuổi. Và những gì diễn ra tại buổi hỏi cung trong cùng ngày 14/4/2015 là ký ức hằn sâu trong tâm trí của một cậu bé vị thành niên, theo như lời em vừa thuật lại. Không chỉ thế, phiên tòa sơ thẩm tuyên bản án tù về tội danh “cố ý gây thương tích” theo Khoản 3 Điều 104 Bộ Luật Hình sự Việt Nam đối với bị can là thiếu niên Nguyễn Mai Trung Tuấn, sẽ là dấu ấn đậm nét trong tâm hồn bé nhó của em. Nguyễn Mai Trung Tuấn nhớ rõ từng chi tiết tại phiên tòa sơ thẩm vào ngày 22/11/2015:

“Khi tuyên án em 4 năm 6 tháng tù giam tại tòa sơ thẩm, thì em có hô là “đả đảo cộng sản Việt Nam. Đả đảo bản án bất công. Đả đảo phiên tòa xét xử không công khai”. Rồi Em bị cưỡng bách lên xe, trong khi em la lên thì ngay lúc đó có 3 người trên xe trấn áp em, đánh vào mặt và đá vào ngực em”.

Còn trong tuổi thiếu niên, cậu bé Nguyễn Mai Trung Tuấn đối diện với những năm tháng tù đày đầy bạo lực, và sự tàn nhẫn của nhân viên trại giam. Em cho biết trong suốt 2 năm 24 ngày ở tù, em phải làm công việc dọn dẹp vệ sinh, bị chích điện 2 lần, liên tục bị nhân viên trại giam đe dọa, như lấy dao mổ bụng và em cũng từng tuyệt thực 5 ngày để phản đối tình trạng phạm nhân bị đánh đập.

Hành trang sau khi ra tù của cậu thanh niên 17 tuổi Nguyễn Mai Trung Tuấn, là lời nhắn gửi của các phạm nhân đến cộng đồng nhờ giúp đỡ lên tiếng đấu tranh cho những tù nhân bị tra tấn và bị đối xử một cách vô nhân đạo: “Em rất thương các anh chị phạm nhân. Họ bị ép cung trong lúc hỏi cung và họ bị đánh đập rất dã man, rất tàn bạo. Thậm chí, họ không được cho gia đình thăm gặp. Nếu họ phản đối thì bị bắt làm những công việc nặng không phù hợp với sức khỏe của họ, và những người cộng sản cai tù cho là họ chống đối, rồi kỷ luật và đánh các anh chị đến nỗi họ đập đầu vào tường tự tử.”

Ra tù với tình trạng sức khỏe không tốt, nhưng tinh thần của Nguyễn Mai Trung Tuấn thật rắn rỏi với lời khẳng định: Khi bước chân đến Sài Gòn, lúc đầu tiên bắt chiếc xe Uber, thì anh lái xe đã nhận ra em và anh ấy đã chở đi qua nhiều đường phố. Sau đó anh ấy không lấy tiền và nói muốn chia sẻ cùng với em. Em vẫn tiếp tục đấu tranh để đòi lại công lý, đòi lại dân chủ nhân quyền cho gia đình em, và cho cả những người dân Việt Nam bị đán áp, áp bức, bị bắt bỏ tù.”

Đài Á Châu Tự Do ghi nhận cộng đồng cư dân mạng xã hội bày tỏ sự vui mừng trước tin tức Nguyễn Mai Trung Tuấn, cùng 7 thành viên của gia đình được ra tù. Họ chào đón và ủng hộ em với ý chí chọn lựa tiếp tục con đường không bị khuất phục trước những bất công của xã hội.

Anh Trịnh Bá Phương
Anh Trịnh Bá Phương, một blogger, và cũng là con trai của tù nhân lương tâm Cấn Thị Thêu, từng hai lần bị tuyên án tù vì đấu tranh giữ đất và chống tham nhũng, chia sẻ rằng những người con của các dân oan như chính anh, hay Nguyễn Mai Trung Tuấn, và nhiều người khác nữa, sẽ không đơn độc trong những ngày tháng của cuộc đấu tranh cho một xã hội tốt đẹp, tương lai đất nước tươi sáng, với cuộc sống mà mọi người được bình đẳng và một tấm lòng.

Anh Trịnh Bá Phương cho biết: “Rất xúc động trước tấm lòng của nhiều người dành cho tù nhân lương tâm trẻ tuổi nhất Nguyễn Mai Trung Tuấn, dành cho những đứa bé là con của 2 nữ tù nhân lương tâm Blogger Mẹ Nấm Nguyễn Ngọc Như Quỳnh và Trần Thị Nga, cũng như dành cho 3 anh em của gia đình mình”.

Anh Trịnh Bá Phương kể lại một vài kỷ niệm của riêng anh: “Trong lần gần nhất mà em thăm mẹ em vào ngày 6/7/2017. Khi em đến Pleiku, thì bạn bè và các anh em trong đó dành cho gia đình em tình cảm rất lớn. Khi em vừa đến nơi, thì có bạn đã chuẩn bị một chiếc xe ô tô để đưa em đến trại giam Gia Trung ngay khi em vừa đến Pleiku. Tuy nhiên, em cũng lo sợ vì muộn giờ. Đến sáng hôm sau, có một bạn khác mà em được biết anh ấy là một giang hồ, anh ấy đã chuẩn bị một chiếc xe 4 chỗ để đưa em, bạn em, cùng một người dân Dương Nội đến thẳng trại giam Gia Trung.”

Cậu thiếu niên Nguyễn Mai Trung Tuấn hay anh Trịnh Bá Phương, đều nói với RFA rằng: “Niềm tin của họ về sự dấn thân, tiếp bước thế hệ ông bà, cha mẹ, chắc chắn sẽ gặt hái kết quả, vì có sự đồng lòng của những người có tên gọi Dân Oan”.

Nhận định.

Điều 4 Hiến Pháp ghi rằng: “Đảng cộng sản Việt Nam, đội tiên phong của giai cấp công nhân Việt Nam, đại biểu trung thành quyền lợi của giai cấp công nhân, nhân dân lao động và của cả dân tộc, theo chủ nghĩa Mác - Lê Nin và tư tưởng Hồ Chí Minh, là lực lượng lãnh đạo nhà nước và xã hội....”

Qua vấn nạn người dân bị bắt vào trại tạm giam rồi lăn đùng ra chết và Công An nói là tự tử, cũng như lãnh đạo Việt Cộng là chủ đất cho người dân sử dụng đất, khi cần thu lợi nhiều thì cho Công An cướp đất dân để họ trở thành dân oan, theo Các Anh thì lãnh đạo Việt Cộng có phải là đại biểu trung thành của giai cấp công nhân, nhân dân lao động, và dân tộc không?

Nếu phải, thì:

(1) Tại sao đảng với nhà nước không quan tâm đến người dân bị Công An gọi đến làm việc, bị Công An tạm giam tạm giữ, đến mức họ lăn đùng ra chết trong đó mà ngay cà Tướng Phó Tống Cục Trưởng Tổng Cục Cảnh Sát Phòng Chống Tội Phạm, cũng không hề biết một tin tức gì liên quan đến ít nhất là gần 300 người chết kỳ lạ chết khó hiểu trong những năm qua?

(2) Tại sao đảng với nhà nước thẳng tay thu hồi đất đai tạo nên nhiều chục ngàn Đoàn Dân Oan không nhà ở, không đất canh tác, không vườn tược ao hồ trồng trọt chăn nuôi?

(3) Tại sao không bảo vệ công nhân khi bị chủ nhân bóc lột hà hiếp, nhất là những chủ nhân là người Trung Cộng?

(4) Và tại sao thẳng tay đàn áp bắt giam hằng ngàn đồng bào yêu nước đứng lên chống Trung Cộng lấn chiếm biển đảo Việt Nam?

Hoàn toàn không phải, vì những Điều ghi trong Hiến Pháp chỉ để phô trương với thế giới chớ không áp dụng trong đời sống. Nhận định đúng nhất là: “Lãnh đạo Việt Cộng “nói một đàng làm một nẻo = dối trá lừa gạt nhân dân.

Tôi dẫn chứng:

(1) Độc tài chính trị, vì duy nhất chỉ có đảng cộng sản là đảng chính trị, nên xã hội phát triển khập khễnh do không có đối lập nên không có tiếng nói thúc đẩy phát triển. Vì vậy mà họ chỉ phục vụ quyền lợi riêng tư, mà không hề phục vụ nguyện vọng người dân.

(2) Độc tài cầm quyền, vì chỉ có đảng cộng sản cầm quyền, nên hình thành một xã hội theo mục tiêu của đảng, rồi đảng với nhà nước cùng nhau thao túng.

(3) Độc tài trong Quốc Hội, vì gần 90% là những cấp lãnh đạo từ Bộ Chính Trị xuống đến tận cùng hệ thống tổ chức đảng và tổ chức nhà nước đều là Đại Biểu, nên những luật ban hành chỉ là theo lệnh đảng để phục vụ đảng với nhà nước. Chính Tổng Bí Thư Nguyễn Phú Trọng đã nói rằng: “Hiến Pháp là luật cao nhất, chỉ dưới Điều Lệ Đảng thôi”. Vì vậy mà đảng ngồi trên đầu tổ quốc với nhân dân.

(4) Độc tài truyền thông, nên không có tiếng nói của sự thật từ người dân. Hơn thế nữa, bất cứ ai suy nghĩ khác hay hành động khác với đảng và nhà nước cộng sản, sẽ là phạm tội và bị bắt, vì vậy mà mọi người trên toàn cõi Việt Nam không hề biết sự thật nằm ở đâu, vì hệ thống truyền thông của đảng phun ra suốt ngày đêm toàn dối trá, hoặc sai lạc sự thật.

(5) Độc tài luật pháp, vì tất cả viên chức từ cơ quan điều tra đến viên chức trong phiên tòa đều là đảng viên cộng sản, nên bản án được đảng quyết định trước đối với những “bị can” mà đảng thấy là bất lợi cho họ.

(6) Độc tài sở hữu đất đai, vì chỉ có đảng cộng sản là chủ nhân toàn bộ đất đai, vì vậy mà lãnh đạo các cấp toàn quyền cướp đoạt tài sản của dân liên quan đến đất đai vườn ruộng tạo nên hằng chục ngàn Đoàn Dân Oan.

(7) Độc tài kinh tế tài chánh, vì nền tảng trong lãnh vực này toàn là quốc doanh dưới tên gọi “kinh tế thị trường theo định hướng xã hội chủ nghĩa”. Do không có cạnh tranh nên không thể hòa mình vào kinh tế thị trường thế giới.

Vì vậy mà khi nhìn vào cuộc sống, chúng ta nhận rất rõ là lãnh đạo Việt Cộng đã thành công khi tạo nên một xã hội mà mọi người phải sống với nhau bằng gian trá lọc lừa “đúng theo bản chất” của họ. Đau đớn hơn nữa, là lãnh đạo Việt Cộng đã và đang âm thầm chuẩn bị cho một nước Việt Nam “sẳn sàng sáp nhập” vào nước Tàu cộng sản, cho dù nhóm lãnh đạo Việt Cộng có đề nghị hay không, và nhóm lãnh đạo Trung Cộng có chấp nhận hay không trong hội nghị Thành Đô ngày 3-4/9/1990, thực tế vẫn như vậy.

Kết luận.

Vậy, Việt Nam chỉ còn cách duy nhất là phải tranh đấu giành lại những quyền căn bản của con người từ tay chế độ độc tài, mà chính Các Anh hãy sát cánh với đồng bào đứng lên làm nên lịch sử ngay đầu thế kỷ 21 này. Từ đó, sẽ vô hiệu hóa những văn kiện mà lãnh đạo Việt Cộng đã ký với lãnh Trung Cộng, vì nó vi phạm Hiến Pháp, gây tổn hại cho tổ quốc và dân tộc Việt Nam về biên giới, biển cả, và nội địa.

Tôi vững tin rằng, bà con trong Cộng Đồng Việt Nam tị nạn cộng sản tại hải ngoại -đặc biệt là Những Người Lính Chúng Tôi- vẫn hết lòng hỗ trợ Các Anh và quí vị đồng bào, những thế hệ làm nên lịch sử.

Các Anh hãy nhớ lời của Đức Đạt Lai Lạt Ma, lãnh tụ tinh thần của Tây Tạng, rằng: “Cộng sản là loài cỏ dại, mọc trên hoang tàn của chiến tranh, là loài trùng độc sinh sôi nẩy nở trên rác rưởi của cuộc đời.”

Và Các Anh đừng bao giờ quên: “Tự do, không phải là điều đáng sợ, mà là nền tảng cho sự thịnh vượng của đất nước. Không có dân chủ, không thể có sự trỗi dậy và phát triển bền vững. Và chính chúng ta phải tranh đấu, vì Dân Chủ Tự Do không phải là quà tặng”.

Texas, tháng 1 năm 2018
Phạm Bá Hoa