Matt Mahan

ads header

Breaking News

Ngô Quốc Sĩ: Chính Sử và Ngụy Sử

VVV minh hoạ bài viết "Chính Sử và Ngụy Sử" (Nguồn hình: Báo Bình Dương)
CHÍNH SỬ VÀ NGỤY SỬ

• Ngô Quốc Sĩ

Chính sử là lịch sử chân chính của một dân tộc, ghi dấu một cách trung thực những diễn biến thăng trầm của dân tộc đó, và thường được tham chiếu làm bài học cho hậu thế. Tiêu biểu như lịch sử kiêu hùng của dân Việt trong công cuộc dựng nước và cứu nước, qua những thăng trầm trải dài qua cả ngàn năm đô hộ giặc Tàu và trăm năm giặc Tây. Ngụy sử trái lại, là những trang sách ngụy tạo, nhằm bóp méo và che dấu sự thật của dân tộc, chỉ để phục vụ quyền lợi của một cá nhân hay phe nhóm lợi ích. Tiêu biểu như lịch sử Việt Nam cận đại, đã bị cộng sản bóp méo xuyên tạc, biến thành một khí cụ tuyên truyền lừa phỉnh…

Chính sử Việt Nam thời lập quốc cứu quốc và hưng quốc từ đời Hùng Vương đến các anh hùng liệt nữ Trưng Triệu, Lê Lợi, Hưng Đạo, Quang Trung thì không còn gì để bàn cãi. Những chiến thắng oanh liệt của cha ông tại Bạch Đằng, Đống Đa, Ngọc Hồi là những vết son lịch sử không thể phai mờ hay xuyên tạc. Cũng thế, ngọn lửa Bến Nghé, phong trào Cần Vương, phong trào Đông Du là những chứng tích kiêu hùng của lịch sử Việt Nam không thể lãng quên. Nhất là 4 ngàn năm văn hiến với xã tắc kỷ cương là niềm hãnh diện của dân tộc mãi mãi còn rực sáng.

Nhưng buồn thay! Lịch sử Việt Nam dưới chế độ cộng sản đã đánh mất tính trung thực của lịch sử và biến thành ngụy sử.

Nhà sử học Hà Văn Thịnh, giảng viên trường Đại học Khoa học Huế đã thổ lộ với Đàn Chim Việt: “Tôi nói thật với chị, lịch sử Việt Nam hiện đại, chỉ có 30% sự thật, 70% giả dối, đó là điều rất đau lòng. Ví dụ đánh nhau 30 năm, với Pháp và Mỹ mà Việt Nam không thua trận nào là không thể chấp nhận được”.

Đại Nghĩa, Danlambao, cho biết, môn sử học đã mất chỗ đứng tại hệ thống giáo dục Việt Nam, nên học sinh đã tẩy chay môn sử, reo mừng khi môn sử không còn trong đề thi tốt nghiệp trung học phổ thông:

“Khi Bộ Giáo dục thông báo năm nay sẽ không thi tốt nghiệp THPT môn Lịch sử, nhiều học sinh đã đồng loạt ra ban công trường để ăn mừng bằng cách xé giấy, trong đó có cả đề cương môn sử.”

Lê Văn Thành, một người trẻ trong nước, trong bài viết mang tựa đề “Hoà Giải Hoà Hợp Giả Cầy”, tuy có vẻ dị ứng, nhưng cũng đã làm sáng tỏ thêm chủ trương bóp méo lịch sử nói trên của Hà Nội. Theo ông “ Môn lịch sử của bên thắng cuộc luôn dạy thế hệ trẻ rằng VNCH là phường mọi rợ, ác ôn, sát hại đồng bào..bla..bla.. Về truyền thông, báo chí liên tục sử dụng ngụy quân, ngụy quyền, tay sai để chỉ chính quyền & quân đội VNCH, những từ ngữ rất miệt thị & xúc phạm. Một chính thể tồn tại 20 năm, được nhiều tổ chức quốc tế và 10 mấy triệu nhân dân miền nam công nhận sao có thể là NQNQ? Nguyên tắc cơ bản của HGHH là phải tôn trọng lẫn nhau, mình cũng không làm được. Báo chí thì chỉ đưa tin tức 1 chiều. Những hình ảnh lính Mỹ, lính VNCH kiểm soát, bắt bớ, đàn áp nhân dân, còn những hình ảnh miền nam yên bình, giàu đẹp, kinh tế năng động, lính Mỹ chơi đùa với trẻ nhỏ, giúp đỡ người già, tiêm chủng, khám bệnh cho nhân dân…thì không bao giờ được xuất hiện…”

“Chúng ta không thể dạy lớp trẻ cảm thấy háo hức với những thứ phải trả giá đắt bằng máu & nước mắt, như vậy chỉ tạo ra 1 thế hệ hiếu chiến, khát máu mà thôi. Phải dạy lớp trẻ cảm thấu với nỗi đau của cha ông mà e ngại chiến tranh, e ngại không phải để hèn nhát, mà để cố gắng hết sức không lặp lại những đau thương ấy 1 lần nào nữa. Đó là lý do thứ nhất t nghĩ nên coi 30/4 là quốc tang.”

Bùi Minh Quốc đã cảm thấy thật sự bất bình trước những trớ trêu của lịch sử do CSVN ngụy tạo, biến thời đại cộng sản cầm quyền thành thời đểu cáng đến nỗi ông không ghìm được cơn mửa:

Ngoảnh mặt phía nào cũng không thể ghìm cơn mửa

Một thời đểu cáng đã lên ngôi

Nôn mửa là phải, bởi lẽ cộng sản Việt Nam chỉ biết tập trung mọi nỗ lực để giữ đảng, giữ ghế, vì còn đảng thì còn mình. Để tô son điểm cho chế độ, cộng sản Việt Nam đã ngụy tạo ra những anh hùng, như thể những ngôi sao chiếu sáng lịch, tiêu biểu như Lê Văn Tám, Nguyễn Văn Trỗi, Phan Đình Giót..

Giáo sư sử học Phan Huy Lê, Chủ tịch Hội Khoa học Lịch sử, đã nói rõ trong cuộc họp báo vào tháng 2 năm 2005 tại Hà Nội: ‘Tôi còn một món nợ với anh Trần Huy Liệu mà đến nay chưa trả được. Đó là lúc anh Liệu làm Bộ trưởng Bộ Tuyên truyền, anh THL tự viết về nhân vật Lê Văn Tám, một thiếu nhi tự tẩm xăng vào người và chạy vào đốt kho xăng giặc Pháp ở Thị Nghè. Lúc sáng tác ra câu chuyện Lê Văn Tám, anh Liệu nói với tôi rằng: ‘Bây giờ vì nhiệm vụ tuyên truyền nên tôi viết tài liệu này, sau này khi đất nước yên ổn, các anh là nhà sử học, các anh nên nói lại dùm tôi, lỡ khi đó tôi không còn nữa”.

Ngoài anh hùng giả tưởng Lê Văn Tám, còn một số anh hùng ngụy tạo khác cũng được tuyên truyền cộng sản tôn vinh. Phan Đình Giót lấy thân mình lấp lỗ châu mai, Tô Vĩnh Diện lấy thân chèn pháo, Nguyễn Văn Trỗi hô to 3 lần khẩu hiệu “Hồ Chí Minh muôn năm” tại khám Chí Hòa trước khi bị xử bắn, mà thực ra, đó chỉ là tiếng hô ngụy tạo do Tố Hữu đã nhét vào miệng tên tử tội để tuyên truyền.

Trơ trẻn và lố bịch hơn là việc gần đây, ông Hồ Xuân Mãn năm 2010 được thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng đề nghị chủ tịch nước phong danh hiệu “Anh hùng các lực lượng vũ trang” với những chiến tích tưởng tượng như sau:“Bản tóm tắt thành tích cá nhân đặc biệt: ‘Từ năm 1969 đến năm 1975, ông Mãn đã đánh hơn 100 trận, diệt 150 tên địch, phá hủy một trực thăng Mỹ, phá hủy 37 xe quân sự, 33 lần là Dũng sĩ diệt Mỹ, nhiều lần được là Chiến sỹ thi đua, nhận nhiều huy chương kháng chiến, Chiến công, Giải phóng...

Mỉa mai thay! Sau khi thành tích của Hồ Xuân Mãn được công bố rộng rãi trên báo Nhân Dân, Quân Đội Nhân Dân, nhiều đồng đội cũ ở Phong Điền, ở Huế liền phản ứng, trình bày với Trung ương, và Bộ Quốc phòng:“…7 trận đánh ông Mãn không có mặt, ‘cướp công’ của người khác, 7 trận khác là dựng đứng lên, hoàn toàn tưởng tượng ra, không hề có thực. 33 lần được công nhận là Dũng sỹ diệt Mỹ đều là tự phong, không ai xác nhận. Nhất là chuyện cá nhân ông bằng khẩu súng và lựu đạn phá một rực thăng Mỹ cũng là bịa ra...”

Ngụy tạo anh hùng, bắt học sinh học những mẫu chuyện giả trá, chủ trương bóp méo lịch sử của Hà Nội còn được thể hiện trong việc huyền thoại hóa lãnh đạo, tiêu biểu là Hồ Chí Minh và Võ Nguyên Giáp.

Hồ Chí Minh được tôn vinh làm “nhà ái quốc”, là “cha già dân tộc”, là nhà “đại cách mạng”. Sự thực hoàn toàn trái ngược.

Hồ Chí Minh không phải là nhá ái quốc, mà chỉ là một tên cộng sản quốc tế, sử dụng chiêu bài độc lập thống nhất và giải phóng chỉ cốt để áp đặt chủ thuyết cộng sản lên đầu dân Việt. Nguyễn Chí Thiện đã coi Hồ Chí Minh là tên Việt Gian “khi rụi vào Tàu, khi rúc vào Nga, nó gọi Tàu Nga là cha anh nó.” Nhà báo Trần Đĩnh nhận cũng xét về ông Hồ chống Mỹ như sau:“Một bạn tôi, sĩ quan thiết giáp, năm 1983 vừa tù tận Lao Kai về liền bảo tôi: ‘Nên hiểu câu ông Hồ nói Đánh cho Mỹ cút, đánh cho ngụy nhào thành ra đánh cho Mỹ cút, đánh cho Hoa vào, ở tù tôi rút ra cái sự thật kinh khủng lù lù ấy. Thằng Tây nó tếch thằng Tàu nó sang”.

Tiếp đến, Hồ Chí Minh cũng không xứng đáng là cha già dân tộc với huyền thoại về tư tưởng và đạo đức, hy sinh hạnh phúc bản thân cho dân tộc. Thật vậy, Hồ Chí Minh trước sau cũng chỉ là tên độc ác, giết người không gớm tay, tiêu biểu như giết bà tỷ phú Nguyễn Thị Năm, ân nhân của chế độ, cho Trần Quốc Hoàn dung búa giết Nông Thi Xuân, mẹ của Nguyễn Tất Trung. Nhất là già Hồ còn là một tên dâm đảng, nói là độc thân, mà có cả tá vợ đủ mọi sắc tộc, Việt, Tàu, Tây và Nga. Họ Hồ còn là một tên nói láo đến nỗi cuội cũng phải tôn làm sư phụ.. ‘Nghe Hồ miệng nói ngọt ngon, Cuội bèn qùy xuống xin tôn làm thầy”

Ngoài ra, Hồ cũng không phải là nhà đại cách mạng, bởi lẽ tư tưởng thì cóp nhặt của người khác, hành động thỉ chỉ là tay sai thi hành chỉ thị của cộng sản quốc tế, và công trạng thì chỉ là cướp công người khác, thủ tiêu những nhà ái quốc chân chính như Tạ Thu Thâu, Khái Hưng, Đức Huỳnh Phú Sổ. Họ Hồ còn mang tội đem chủ thuyết cộng sản ngoại lai về nhuộm đỏ và đày đọa dân tộc, đưa đất nước vào cảnh điêu linh khốn cùng, như thể bị đóng đinh trên búa liềm…

Ngụy sử cộng sản Việt Nam còn thổi phồng những chiến thắng của “bộ đội cụ Hồ” như đoàn quân bách chiến bách thắng, tiêu biểu như chiến thắng Điện Biên và Đại Thắng Mùa Xuân. Thực ra, nhiều tài liệu đã chứng minh các chiến thắng đó chẳng có gì vẻ vang đáng tự hào, bởi lẽ chỉ dựa vào sự trợ lực của đàn anh Trung cộng.

Cộng sản đã thổi phồng chiến công của ông Giáp trong trận Điện Biên Phủ, thực ra đó chiến thắng là của Tướng Tàu Trần Canh, cô vấn quân sự, còn Giáp chỉ là thừa hành. Cần nhắc lại là CSVN đã bỏ ra 21 tỷ đồng để dựng phim “Sống cùng lịch sử” để tô vẻ 70% gỉa dối về chiến thắng Điên Biên. Phim được quảng cáo trình chiếu rầm rộ mà không có con ma nào xem, bởi lẽ dân chúng đã biết trò phỉnh gạt của tuyên truyền cộng sản, đến nỗi Giáo sư Hà Văn Thịnh phải tiếc rẻ:“Đọc tin mà xót, mà xa: Bộ phim kỷ niệm 60 năm chiến thắng Điện Biên Phủ và tôn vinh Tướng Giáp, đầu tư đến 21 tỉ đồng mà mỗi buổi chiếu chỉ bán được có vài 3 vé, đến nỗi phải ‘tắt đài, dẹp máy’, nhờ báo chí than van, mong tìm đến sự ‘cảm thông’ cho tiền dân, của nước, ngang nhiên bị bỏ bụi, quăng bờ…”

Oái oăm nhất là Võ đại tướng đã bị hạ bệ, phải về đi đỡ đẻ trong khi đó đàn em của ông bị thanh trừng tan tác mà ông không dám một lời bênh vực. Nhà văn Huy Đức kển lại có lần Lê Đức Thọ đã nói một cách đầy thương hại “còn để cái đầu ông Giáp trên cổ đã là may lắm rồi”.

Bùi Tín cho biết năm 1977 ông có hỏi tướng Võ Nguyên Giáp về chuyện thanh trừng nhóm xét lại của Hà Nội:“…Tôi hỏi một câu làm sao khi mà những anh em dưới quyền ông ấy bị nạn của vụ Xét lại mà ông ấy không lên tiếng? Ông ấy im một lúc rất lâu, rồi ông mới nói một câu như thế này: ‘Mình mà lên tiếng thì mình cũng sẽ bị nạn như các cậu đó”.

Thì ra tư cách của tướng Giáp qúa thấp, chỉ ngậm miệng vì khiếp nhược, câm như hến để được an thân đúng như nhận xét của Trần Đĩnh:

“Ông Võ Nguyên Giáp càng không bao giờ dám đụng tới vì ông ấy là nạn nhân. Thứ đến người nhu nhược như Võ Nguyên Giáp không bao giờ trả lời ai rằng tôi không nói vì tôi sợ sẽ bị này khác, như thế là một thằng hèn không dám nói ra chuyện ấy”.

Cái gọi là đại thắng mùa xuân cũng chỉ là bóp méo sự thực. Đại tá Phạm Đình Trọng, người có mặt trong cuộc chiến gọi là “giải phóng miền Nam”, đã thẳng thắn nói lên bản chất của cuộc xâm lăng bỉ ổi đó “Cuộc chiến tranh mà hệ thống tuyên truyền của nhà nước Việt Nam cộng sản vẫn thần thánh hóa là cuộc chiến tranh ‘Giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước’, ‘Cuộc kháng chiến chống Mỹ cứu nước’ thực chất chỉ là cuộc nội chiến tội lỗi, người Việt bắn giết người Việt’...

Tiến sĩ Nguyễn Thanh Giang cũng cho biết ông đã từng ngộ nhận về lịch sử mà cộng sản tuyên truyền như sau:“Qua quá trình, tôi nhận ra cuộc kháng chiến chống Mỹ là vô nghĩa. Đáng lẽ không nên xảy ra núi sông xương máu như vậy”

Ngụy sử cộng sản còn tô son điểm phấn cho chế độ một cách lố bịch. Trong khi “con cháu Bác” tôn thờ chế độ cộng sản thần thánh, thì Duơng Thu Huơng đã không tiếc lời gọi chế độ CSVN là “con thú ngồi liếm lông mình”..cho bóng cho thơm. Bà còn gọi bọn công an cán bộ chỉ là “lũ chó” giữ nhà cho chủ để lượm những hạt cơm dư..Hoàng Hữu Quýnh cũng đã gọi bọn lãnh đạo chế độ là quái vật “Đội ngũ cán bộ dốt nát, tham nhũng, thèm khát dục vọng, đi đến đâu làm ô uế đến đó. Đảng, một quái vật vô hình đã ban phát quyền cho đội ngũ cán bộ đó. Đảng cũng bóc lột họ tận xuơng tủy..”

Chuyện dài lịch sử không thể nói hết. Những phân tích với những chứng liệu nói trên chỉ phản ánh một phần rất nhỏ của chủ trương ngụy tạo lịch sử của cộng sản Việt Nam. Sử Việt Nam đã bị bôi đen bởi những con người chỉ biết “ngu dân và khốn dân” (DTH). Khôi phục sự thật lịch sử là trách nhiệm, không phải chỉ là của các sử gia, hay của người trí thức, mà là của toàn thể dân Việt, nhất là của những ai đã trực tiếp tham dự vào “cổ máy xay thịt” đó như Dương Thu Hương, Bùi Tín, Nguyễn Minh Cần, Vũ Thư Hiên, Bùi Minh Quốc, Phan Huy..Chúng ta có thể chắc tâm rằng, một khi chế độ cộng sản bị loại bỏ trên đất nước Việt Nam, thì may ra ngụy sử mới chấm dứt và chính sử mới được phục hồi, để xứng đáng gọi là lịch sử Việt Nam.

Ngô Quốc Sĩ