Matt Mahan

ads header

Breaking News

Những lá hiếu bằng chân và sự lúng túng của công an phiệt

Tiến sĩ Nguyễn Quang A, một ứng cử viên độc lập vừa rời buổi hội nghị hiệp thương tại địa phương ở Hà Nội hôm 9/4/2016. AFP photo
Thư Cho Con
Giáo Già
(Đại Gia đình Nguyễn Ngọc Huy)

Những Lá Phiếu Bằng Chân Và
Sự Lúng Túng Của Công An Phiệt

Ngày 4 tháng 7 năm 2016

H,

Hơn 1 tháng trôi qua rồi mà những diển biến chung quanh chuyệnbầu cử Quốc hội và chuyện lộng hành của công anphiệtvẫn còn như mới xảy ra cùng với chuyện nhà máy Formosa xả chất độc làm chết cá và ô nhiễm môi trường dọc theo bờ biển Miền Trung, lan đến Phú Quốc và Hà Tiên của Miền Nam Việt Nam, vẫn chưa được giải quyết thỏa đáng.

1. Chuyện bầu cử Quốc Hội với những lá phiếu gian lận chưa bầu đã có kết quả; đã có người làm Chủ tịch…

Cuộc bầu cử đại biểu Quốc hội và đại biểu HĐND các cấp lần thứ 14 tại Hà Nội ngày 22/5/2016. Nhưng, trước đó, Mặt trận Tổ quốc Việt Nam đã trơ trẽn huy động vai trò “hiệp thương” của cơ quan này, đúng như tuyên bố không biết ngượng “Dân chủ đến thế là cùng!” của Tổng Bí thư Nguyễn PhúTrọng, khiến tuyệt đại đa số các ứng cử viên độc lập đã bị loại thẳng thừng, qua những màn đấu tố thô bạo, không khác mấy so với thời Cải cách ruộng đất, cách đây đến bảy chục năm.

Điển hình là Ngày 4/4 người ta đọc thấy trên trang mạng xã hội mang tên Vận động ứng cử Quốc hội 2016 cómột đơn thư gửi Văn phòng Chính phủ, Ủy ban Thường vụ Quốc hội, Mặt trận Tổ quốc, Hội đồng Bầu cử Quốc gia, và một số cơ quan khác… của các ứng cử viên độc lập cho kỳ bầu cử Quốc hội sắp tới, với nội dung nói rằng “các cuộc ‘hội nghị hiệp thương’ ở nơi cư trú của các ứng cử viên đã biến thành những phiên đấu tố”.

Nhà báo Sương Quỳnh mô tả buổi đấu tố ứng cử viên độc lập Nguyễn Trang Nhung [tốt nghiệp cử nhân Luật tại Sài Gòn, kỹ sư tin học tại Đại học Bách Khoa Hà Nội và có bằng Thạc sỹ Tài chính Ngân hàng của Singapore, hiện là kỹ sư công nghệ thông tin cho một công ty tin học ở Sài Gòntại Sài Gòn] khiến cô đã bật khóc. Nhà báo này cho biết: “Em không khác gì con cừu giữa bầy sói. Chúng tôi đứng ngoài cổng trường, chung quanh là lực lượng cảnh sát, an ninh mặc thường phục và dân phòng, đông gấp đôi số người đến ủng hộ em”.

Quan sát thái độ ứng xử của nhà cầm quyền trước phong trào tự ứng cử, từ chuyện dùng báo chí để tấn công, cho đến những phiên “đấu tố”; blogger Minh Văn đưa ra nhận xét: Đây là lần đầu tiên người ta thấy có nhiều ứng cử viên độc lập tham gia, với khoảng 162 người[nhưng hầu hết đã bị loại sau ‘hiệp thương’]. Điều này khiến đảng Cộng Sản cầm quyền lúng túng, vì lâu nay họ vẫn quen với việc một mình thao túng quy trình bầu cử. Trước đây, kể cả những ứng cử viên được coi là ‘Độc lập’, cũng phải do ‘Mặt trận Tổ quốc sắp đặt và chấp thuận, có nghĩa là nằm trong vòng kiềm tỏa của Đảng…”

Trong khi các phiên đấu tố được mở ra ở tổ dân phố, hay ở phường, thì tại Hội trường Quốc hội diễn ra một chuyện chưa có tiền lệ của nước Việt Nam cộng sản, đó là Quốc hội sắp hết nhiệm kỳ bầu chủ tịch vànhững người đứng đầu chính phủ mới chưa hình thành, và cho cả Quốc hội của nhiệm kỳ sắp tới, chưa có thành viên nào cả.Blogger, Tiến sĩ Nguyễn Thị Từ Huy viết về phiên họp chưa có tiền lệ của Quốc hội này: “…Chính trị Việt Nam quá mờ đục, nói theo ngôn ngữ của giới phân tích quốc tế, hoặc nói cách khác, chính trị Việt Nam thiếu hoàn toàn sự minh bạch. Đó là nguồn gốc của mọi tệ nạn trong xã hội, cũng có thể là nguồn gốc dẫn tới việc mất độc lập dân tộc và mất chủ quyền lãnh thổ và lãnh hải. Và mọi thảm họa của dân tộc đều từ đó mà ra, đều từ sự thiếu minh bạch của hệ thống và của các hoạt động chính trị mà ra…”

Tiếp sau chuyện chưa có tiền lệ diễn ra tạiHội trường Quốc hội khóa 13 đó thì cuộc bầu cử Quốc hội khóa 14 vẫn tiến hành theo đúng cung cách lừa mị “Dân chủ đến thế là cùng!” của Tổng bí thưNguyễn Phú Trọng. Nhiều cử tri cho biết là họ đã không đi bỏ phiếu vì họ không tin tưởng vào các đại biểu quốc hội, những kẻ mang tiếng gần dân nhưng qua nhiều sự việc họ chỉ làm theo ý đảng chứ không theo ý dân.

Anh Thọ một cựu chiến binh ở Nam Định nói rằng: “Nó thối nát lắm, tôi không thèm đi bỏ, tôi xem ra đó là một trò hề thôi, nó sắp đặt hết rồi.” Cũng vậy, anh Hoàng một người dân ở thành phố HCM cũng không đi bỏ phiếu, vì anh “Không tin tưởng vào hội đồng nhân dân cũng như các đại biểu quốc hội, vì các đại biểu quốc hội không bảo vệ quyền lợi cho người dân, hơn nữa theo anh từ trước đến nay, việc bỏ phiếu đó chỉ là trá hình tiêu tốn tiền thuế của người dân, trong khi mọi việc đã có sự sắp đặt từ trước”. Ngoài ra, theo thông tin và hình ảnh trên mạng xã hội người ra đã thấy “Có không ít người đã gạch chéo thẻ cử tri và tuyên bố tẩy chay”.

Nhà hoạt động xã hội Từ Anh Tú cho rằng: “Những vụ việc vi phạm Luật Bầu cử trong kỳ bầu cử Quốc hội lần thứ 14 vừa qua diễn ra hết sức nặng nề và trắng trợn. Việc vi phạm đó xảy ra ở trong mọi lĩnh vực, ví dụ như việc tìm đủ mọi cách để loại bỏ các ứng cử viên độc lập ngay từ vòng đầu để đưa người của đảng vào; thứ 2 là họ bắt ép người dân, đặc biệt là các đối tượng sinh viên, viên chức… phải đi bầu cử nếu không họ sẽ gây khó khăn; còn một số địa phương chạy theo thành tích thì họ đã chia tiền cho cử tri…”

Bà Lê Hiền Đức, người trực tiếp phát hiện việc việc gian lận trong việc tráo các phiếu bầu của tổ bầu cử số 7, thuộc Phường Láng Thượng, Quận Đống Đa, Hà nội; và bàđã bị các cán bộ thuộc tổ bầu cử hành hung. Bà khẳng định: “Do lúc buổi chiều ngày bầu cử 22/5, tôi thấy trong phòng bầu cử có một tập phiếu bầu đã viết sẵn để trên một cái ghế, chắc chắn là bố trí chuẩn bị sẵn sàng để tráo đổi phiếu. Lúc 18h50 tôi đã đến tổ bầu cử để giám sát việc kiểm phiếu và có báo cho CA trực ở đó. Khi tôi vào thì mấy người hỏi tôi “Bà vào đây làm gì?”Tôi nói rằng, tôi là một người dân tôi xin phép vào để xem cách kiểm phiếu và sau đó họ đã dứt khoát không mở thùng phiếu.Chờ mãi họ cũng không chịu mở, và cuối cùng đã có mấy người ra xô tôi ngã lăn ra đất.”

Dưới nhan đề "Trò hề bầu cử: Thành ủy Đà Nẵng chỉ đạo sửa kết quả bỏ phiếu bầu Đại biểu Quốc hội khóa 14 và Hội đồng nhân dân nhiệm kỳ 2016-2021", báo Tin tức hàng ngày online cho biết, tác giả là ông Trần Minh Huy thuộc đơn vị bầu cử số 10 khẳng định rằng: “Là những người trực tiếp làm công tác tại các tổ bầu cử tại đơn vị bầu cử số 9 và số 10 quận Sơn trà, Đà nẵng. Ông hết sức ngạc nhiên và phẫn nộ vì sự trơ trẽn, giả dối và coi thường nhân dân của mấy vị lãnh đạo Thành ủy Đà nẵng, họ đã ngang nhiên chỉ đạo sửa đổi kết quả bầu cử vừa qua một cách trắng trợn”.

Tiếp theo những trò hề gian lận không cần che đậy, ngày 28-05 báo giấy Tiền Phong đưa tin Nguyễn Phú Trọng đắc cử với tỷ lệ chỉ 68,32%; nhưng qua hôm sau, báo mạng Tiền Phong và các báo khác đồng loạt đưa tin ông ta đắc cử với tỉ lệ 86,32%. Nghe nói báo ấy phải họp kiểm điểm và sẽ bị xử lý đích đáng vì cái sự “nhầm lẫn cực kỳ nghiêm trọng” nầy.

Tuy nhiên, sau một thời gian dài gian lận kiểm phiếu, vào sáng ngày 08 tháng 06 năm 2016, tại phiên họp hội đồng bầu cử quốc gia, chánh văn phòng Nguyễn Hạnh Phúc cho biết, có 496 người trúng cử đại biểu quốc hội khóa XIV, thiếu 4 đại biểu quốc hội so với dự kiến.

Đang khi đó, vô số công dân tự trọng đã bày tỏ thái độ của mình.Cứ lên mạng xã hội, sẽ thấy họ tuyên bố tẩy chay bầu cử bằng những lời lẽ ghi ngay trên thẻ cử tri của họ. Xin nêu một số ví dụ:

• “Độc tài cộng sản thì bầu cử cái gì hở lũ khốn nạn trơ trẽn?” (Ls Lê Thị Công Nhân);

• “Cá chết Quốc hội ở đâu? Dân sắp chết đói đi bầu làm chi?” (Blogger Nguyễn Lân Thắng);

• “Chưa bầu đã có tỷ số. Dối trá bịp bợm! CSVN quá trơ trẽn! Tẩy chay!” (Phóng viên Trương Văn Dũng);

• “Tẩy chay trò gian trá, cưỡng bức, vô ích, tốn tiền” (Lm Phan Văn Lợi);

• “Không bầu cho bọn cướp có tổ chức” (Dân oan Cấn Thị Thêu);

• “Tẩy chay bầu cử vì độc tài công an trị” (Dân oan Trịnh Bá Khiêm);

• “Dân chủ là không đi bầu” (Ms Phạm Ngọc Thạch);

• “Trái niềm tin, sai lý tưởng!” (Anh Trần Minh Nhật);

• “Tẩy chay trò hề bầu cử. Nước nghèo dân đói, trả lại dân 3.600 tỷ ngay!” (Cô Lê Thị Minh Tâm)…

Chưa hết:

• Vợ chồng nhà văn Nguyễn Xuân Nghĩa (Hải Phòng) thì xé thẻ cử tri;

• Dân oan Dương Nội xuống đường tập thể, cầm biểu ngữ tẩy chay cuộc bầu;

• Một nhóm đấu tranh còn biểu tình trên phố với khẩu hiệu cầm tay: “Bầu cử Quốc hội là một trò bịp bợm trắng trợn đối với người dân”;

• Lão nhạc sĩ Tạ Trí Hải thì giương biểu ngữ: “Tôi mong muốn VN có ứng cử bầu cử chức vụ Tổng thống giống như Mỹ và các quốc gia dân chủ”…

Giáo Già gọi cuộc bầu cử ngày 22-5-2016 được mô tảđó làcuộc bầu cử trong vòng tròn của chiếc còng số 8 khóa kín mọi dàn dựng, mọi gian lận, bất kể người dân cóđi bầu hay không, bất kể mọi phản đối đểhình thành một Quốc hội gồm toàn đảng viên CS và tay sai; hình thành một thứ “Dân chủ đến thế là cùng” với những đại biểu ngồi ngủ… không cần nghe và không cần phát biểu… [xem hình]

2. Những lá phiếu bằng chân bầu chọn tự do, dân chủ…

Cùng lúc với cuộc bầu cử trong vòng tròn của chiếc còng số 8; chưa bầu đã có kết quả, chưa bầu đã có trước kẻ làm Chủ tịch Quốc hội, kẻ làm Chủ tịch Nhà nước, kẻ làm Thủ tướng… một cuộc bầu cử không được thể hiện bằng những lá phiếu bầu bỏ vào thùng phiếu nhưng lại thể hiện rõ rệt bằng “lá phiếu bằng chân”, quanhững bước chân hân hoan đón mừng Tống thống Mỹ OBAMA, đúng vào ngày 22-5-2016, mặc nhiên là những lá phiếu bằng chân bầu chọn tự do dân chủ của người dân Việt.

Đúng vậy, chiếc phi cơ Air Force One chở TT Obama đã đáp xuống phi trường Nội Bài, Hà Nộ, lúc 9 giờ 30 tối Chủ nhật 22/5/2016 sớm hơn dự liệu vài ba giờ.Đón chào vị quốc khách tại phi trường là ông Đào Việt Trung, Chủ nhiệm Văn phòng Chủ tịch nước và ông Hà Kim Ngọc, Thứ trưởng Bộ Ngoại giao. TT Barack Obama đã một mình đi xuống cầu thang của chiếc Air Force One. Dưới chân cầu thang là đại diện Sở Nghi lễ của Bộ Ngoại giao CSVN, Đại sứ CSVN tại Hoa Kỳ và một cô gái trẻ mặc áo dài vàng ôm bó hoa chờ sẵn.TT Barack Obama tươi cười đón nhận bó hoa, nói lời cám ơn, xong trao lại cho người tùy tùng; và sau đó đi bộ đến chiếc xe Limousine Cadillac đậu sát gần chân cầu thang máy bay.Được biết ChiếcLimousine Cadillac nầy được trang bị các loại vũ khí, bọc thép và kính chống mìn, chống đạn, có ghế giải phẩu và túi máu của TT Barack Obama chứa sẵn để phòng hờ lúc gặp nạn. Trong trường hợp bánh xe bị bể thì vành kim loại ở bánh xe có thể giúp xe chạy bình thường và tăng tốc độ từ 0 đến 140 Miles/giờ trong vòng 3 giây đồng hồ.

Đoàn xechở TT Barack Obama và đoàn tùy tùng được đội Mô-tô dẫn đường từ Nội Bài về Khách sạn JW Marriott. Dân chúng Hà Nội đứng dọc hai bên đường chào đón, có những khẩu hiệu viết lớn trên biểu ngữ như "Welcome President Barack Obama" (chào đón TT Barack Obama) chờ chào đón đoàn xe đi qua… Trước Khách sạn JW Marriott cũng cả rừng người đứng nao nức chờ đón…[xem hình]…

Từ phi trường về khách sạn JW Marriott, Đại sứ Ted Osius báo cáo tình hình vi phạm nhân quyền tại Việt Nam Cộng sản là có cải thiện đôi chút, nhưng vẫn còn tồi tệ; nhất là trong tháng 4/2016 cho đến nay người dân tham gia biểu tình về môi trường và đòi công bố nguyên nhân cá chết trên Biển Đông, dọc các tỉnh Miền Trung, đã bị công an CSVN đàn áp, đánh đập, bắt bớ, vi phạm nhân quyền một cách trầm trọng. Một nữ công dân Mỹ là cô Nancy Nguyễn từ Hoa Kỳ về Sài Gòn bày tỏ nguyện vọng đòi môi trường sạch cũng đã bị công an CSVN bắt giữ không cho biết lý do và nơi giam giữ. [Về sau CSVN phải trả tự do và cô đã về Mỹ, xem phụ đính 1].

Trong ngày làm việc chính thức đầu tiên trong chuyến công du VN, TT Obama được Chủ tịch Trần Đại Quang tiếp đón theo nghi lễ quốc khách và cuộc họp thượng đỉnh tại Phủ Chủ tịch vào lúc 10 giờ 45. Sau đó TT Obama dự tiệc chiêu đãi của VN. Trước đó, theo lịch trình TT Obama sẽ dự dạ tiệc tại Phủ Chủ tịch do Trần Đại Quang khoản đãi vào buổi tối thứ Hai 23/5/2016. Nhưng vào phút chót được đổi lại, buổi tiệc diễn ra vào buổi trưa tại sảnh đường của Trung tâm Hội nghị Quốc gia Mỹ Đình.

Sáng 24-5-2016, khoảng 4.000 [chỉ riêng tầng 2 cũng có 3.800 chỗ ngồi]sinh viên, trí thức trẻ và doanh nhân trẻ Việt Nam đã có mặt tại Trung tâm hội nghị Quốc gia tại Mỹ Đình rất sớm để chờ đón sự kiện Tổng thống Obama sẽ có cuộc trò chuyện, phát biểu tại đây...

Đúng 12h trưa 24/5, Tổng thống Mỹ Barack Obama xuất hiện và có bài phát biểu trước khi ông rời Hà Nội vào Sài Gòn [TP.HCM].

Ông lên ngay bục phát biểu và mở đầu bằng lời chào tiếng Việt: “Xin chào, xin chào Việt Nam!!!” và "Xin cám ơn những người trẻ tuổi, đại diện cho sự năng động của Việt Nam đã đến đây!” Trong bài phát biểu ông nói:

“…Sau nhiều thế kỷ, vận mệnh của Việt Nam đã bị nhiều nước can thiệp, nhưng tinh thần bất khuất của người Việt Nam như Lý Thường Kiệt đã ghi lại: ‘Sông núi nước Nam vua Nam ở / Rành rành định phận tại sách trời’… Việt Nam là một nước có chủ quyền độc lập và không có quốc gia nào khác có thể áp đặt lên ý chí của người dân Việt Nam.Độc lập, chủ quyền ấy do người dân Việt Nam quyết định…[Điều này khiến Trần Đại Quang và Tập Cận Bình “nhột”]
“…Thế hệ sau của người Mỹ đến đây đóng góp cho sự phát triển của Việt Nam và làm sâu sắc hơn tình hữu nghị hai nước. Các công ty hàng đầu, đại học danh tiếng Mỹ đã đến Việt Nam để hợp tác, đào tạo về khoa học công nghệ, toán học, y tế…
“…Khi quyền tự do biểu đạt và quyền tự do ngôn luận được tôn trọng và khi người dân có thể chia sẻ ý tưởng, truy cập internet và mạng xã hội mà không bị cản trở, nó sẽ là nhiên liệu cho sự năng động mà nền kinh tế cần để phát triển. Đó là cách mà các ý tưởng mới hình thành, là cách mà Facebook xuất hiện. Đó là cách những công ty vĩ đại của chúng tôi hình thành. Vì con người có ý tưởng mới, mang tính khác biệt và họ có thể chia sẻ nó…
“…Khi quyền tự do báo chí được tôn trọng, khi nhà báo, blogger có thể đưa ra ánh sáng những vụ việc bất công và lạm dụng, nó sẽ khiến các công chức trở nên có trách nhiệm và giúp công chúng tự tin hơn rằng hệ thống thực sự hiệu quả...
“…Khi ứng cử viên có thể ứng cử và tranh cử một cách tự do và cử tri có thể chọn người lãnh đạo của mình trong một cuộc bầu cử tự do và công bằng, nó giúp cho đất nước bền vững vì người dân biết rằng tiếng nói của họ được lắng nghe và sự thay đổi trong hòa bình là hoàn toàn có thể. Và nó cũng giúp có thêm nhân lực mới cho hệ thống…
“…Khi quyền tự do tín ngưỡng được tôn trọng, nó không chỉ cho phép người dân được bày tỏ tình yêu và đức tin của mình vào một tôn giáo nào đó mà còn cho phép các tổ chức tín ngưỡng được phục vụ cộng đồng của mình thông qua trường học, bệnh viện và chăm sóc người nghèo và những người yếu thế...
“…Khi quyền tự do hội họp được tôn trọng, và công dân có quyền tự do tham gia các tổ chức xã hội dân sự, đất nước sẽ có khả năng giải quyết các thách thức mà đôi khi chính quyền không thể tự mình đối phó…
“…Khi chúng tôi muốn chào đón nhiều công dân, thanh niên Việt Nam sang Mỹ thì chúng tôi cũng muốn thế hệ trẻ Việt Nam được hưởng những giá trị giáo dục tốt hơn… Do vậy, tôi rất vui mừng thông báo với các bạn, mùa thu năm nay Đại học Fullbright sẽ đi vào hoạt động. Đại học này phi lợi nhuận, chất lượng cao, sẽ cung cấp nhiều học bổng cho sinh viên Việt Nam và đóng góp cho hợp tác giáo dục giữa hai nước…
“…Do đó, tôi cho rằng bảo vệ các quyền con người không phải là sự đe dọa cho sự ổn định xã hội mà chính là góp phần củng cố sự ổn định xã hội và là nền móng cho sự phát triển…
“…Chúng tôi vẫn có những vấn đề và vẫn bị chỉ trích. Tôi cam đoan với các bạn, tôi và chính phủ nghe những lời chỉ trích ấy hàng ngày. Nhưng từ chính sức ép đó, những tranh luận mở đó, việc đối mặt với những khiếm khuyết của chính mình, và việc cho phép mọi người đều được có tiếng nói, đã giúp chúng tôi lớn mạnh hơn, thịnh vượng hơn, và công bình hơn…
“…Cuối cùng thì tương lai của Việt Nam sẽ được chính người dân Việt Nam quyết định. Mỗi quốc gia phải lựa chọn con đường riêng cho mình…
“Thế hệ trẻ Việt Nam có cơ hội để phát triển đất nước, Hoa Kỳ luôn là đối tác và là người bạn của các bạn. Sau này khi các bạn trẻ Việt Nam cùng người trẻ Mỹ hợp tác sáng tạo, các bạn sẽ nhớ phút giây này, tôi đứng ở đây trước các bạn.Như Nguyễn Du đã viết: ‘Rằng trăm năm cũng từ đây / Của tin gọi một chút này làm ghi’..."…[Điều nàykhiến Giáo Già nhớ chuyện Phó TT Joe Biden cũng đã mượn hai câu trong Truyện Kiều để nói “Trời còn để có hôm nay / Tan sương đầu ngõ, vén mây giữa trời”] 

Cuối cùng, tổng thống Obama đã nói câu tiếng Việt:"Cám ơn các bạn" trong tiếng vỗ tay kéo dài của khoảng 4.000 người. Những tiếng vỗtayđó niềm tin “Rằng trăm năm cũng từ đây…”

Một chi tiết được giới quan sát ghi nhận là trong cuộc viếng thăm của Tổng thống Mỹ vào tháng 5/2016, trong lúc Obama luôn tươi cười và thoải mái, gương mặt giới lãnh đạo cao cấp Việt Nam lại luôn toát lộ vẻ lo lắng và căng thẳng, như hình bên người ta thấy Chủ tịch Trần Đại Quang đã nhìn TT Obama với con mắt hình viên đạn, khi dân chúng hân hoan chụp hình “tự sướng” với TT Mỹ [GG xin phép dùng chữ của VC; vàtheo nhận xét của một số báo].[Cũng được biêt
thêm là trước đây theo tiết lộ của nhà báo Huy Đức thì trước khi lên đường đi Mỹ Thủ tướng Phan Văn Khải đã được Bộ Chánh trị căn dặn là không được cườikhi tiếp xúc với cấp lãnh đạo Mỹ] [xem thêm hình TT Obama cười hở miệng, còn Trần Đại Quang híp mắt, khi bắt tay nhau]. Tất cảđềulànhững lá phiếu bằng chân bỏ cho tương lai tựdo dân chủ cho VN.

Buổi ăn trưa CSVN đãi khách kéo dài khoảng 30 phút. Ngay sau đó TT Obama có cuộc tiếp xúc ngắn với Chủ tịch Quốc hội Nguyễn Thị Kim Ngân tại nhà sàn của ông Hồ Chí Minh trong khuôn viên Phủ Chủ tịch. Đến 12 giờ 50 Tổng thống Mỹ và Chủ tịch nước có cuộc họp báo chung, kéo dài gần 1 giờ. Sau cuộc họp báo, lãnh tụ hai nước ra bản Tuyên bố chung.Trong cuộc họp báo, TT Obama phát biểu:

“Tôi thật xúc động thấy thật đông người dân đứng dọc hai bên đường vẫy chào chúng tôi. Tôi mang đến đây lời chào thân ái và tình hữu nghị của nhân dân Hoa Kỳ, và những chúc mừng VN của các vị nghị sĩ HK…
“Một trong những ưu tiên cao nhất của tôi trong nhiệm kỳ tổng thống là phải đảm bảo chắc chắn rằng HK sẽ tiếp tục đóng vai trò lớn hơn và dài hạn ở Châu Á Thái bình Dương vì mục tiêu song phương là an ninh chung của chúng ta và an ninh của các quốc gia hai bên bờ TBD để hướng tới sự phồn vinh chung của các quốc gia trong vùng này. Chúng tôi tin tưởng rằng mọi người dân ở đây cần được sống an ninh, được sống đời sống phồn vinh và được sống trong nhân phẩm….
“Trong hai thập niên vừa qua, ngoại thương giữa hai nước đã tăng lên gần gấp 100 lần, tạo ra nguồn việc làm rất lớn và những cơ hội rất tốt cho người dân cả hai nước. Hiện nay HK là thị trường lớn nhất trên thế giới trong kim ngạch nhập khẩu hàng hóa từ VN. Các công ty HK đứng trong hàng các nhà đầu tư lớn nhất ở VN…
“Tôi cũng xin công bố HK dỡ bỏ hoàn toàn lệnh cấm vận bán vũ khí cho VN đã áp dụng trong gần 50 năm qua. Tương tự như mọi thỏa thuận trong lãnh vực quốc phòng với tất cả các đồng minh và đối tác của HK, việc bán vũ khí của chúng tôi cần phải kèm theo các yêu cầu nghiêm ngặt, bao gồm cả các yêu cầu liên quan đến vấn đề nhân quyền. Việc dỡ bỏ lệnh cấm vận này là thể hiện mong muốn của HK muốn giúp VN tiếp cận được với các loại thiết bị và vũ khí mà VN đang cần để bảo vệ đất nước…
“Tôi đã nhấn mạnh rất rõ ràng rằng HK không tìm kiếm việc áp đặt thể chế chính phủ kiểu của mình lên VN hay lên bất cứ quốc gia nào khác. Chúng tôi tôn trọng sự độc lập và toàn vẹn lãnh thổ của VN.Nhưng chúng tôi cũng vẫn sẽ tiếp tục lên tiếng về nhân quyền vì đó là những quyền phổ quát của toàn nhân loại. Đó là quyền tự do ngôn luận, quyền tự do báo chí, quyền tự do tín ngưỡng và quyền tự do hội họp. Các quyền này bao gồm việc công dân có quyền ở xã hội dân sự để tập hợp và tổ chức các hoạt động nhằm giúp góp phần cải thiện cộng đồng và làm cho quốc gia được tốt đẹp hơn. Chúng tôi đều tin tưởng rằng một dân tộc sẽ trở nên mạnh mẽ hơn, một quốc gia sẽ trở nên hưng thịnh hơn nếu các quyền phổ quát ấy được thực thi…
“Tôi tin tưởng rằng mối quan hệ giữa nhân dân VN và nhân dân HK có thể sẽ là một trong những mối quan hệ quan trọng nhất ở khu vực hiểm yếu này của thế giới. Tôi tin tưởng rằng sự nâng tầm mối quan hệ mà chúng ta đạt được hôm nay sẽ tăng cường mạnh mẽ nền an ninh quốc gia của chúng ta, sẽ giúp cho nhân dân cả hai nước chúng ta được hưởng phồn vinh và sự chính trực trong nhiều thập kỷ tương lai. Xin cám ơn” (Ông nói 3 chữ này bằng tiếng Việt, cũng như khi bắt đầu phát biểu ông đã nói Xin chào).

Buổi chiều, TT Obama đến thăm xã giao và hội kiến với Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc tại Phủ thủ tướng. Sau đó ông đến trụ sở Trung ương Đảng CSVN thăm xã giao Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng để cám ơn ông Trọng đã đến viếng Tòa Bạch Ốc hồi đầu tháng 7/2015.

TT Obama đã dành buổi tối, đến một quán bún chả bình dân trên phố cỗ Hà Nội -phố Lê Văn Hưu- để dùng buổi ăn tối. Ông mặc áo sơ mi trắng xắn tay áo lên như một người dân bình dị. Vào bên trong, ông tươi cười chào hỏi chủ quán rồi lên tầng hai ăn tối theo lịch hẹn với ông Anthony Bourden -đầu bếp nổi tiếng của đài truyền hình CNN. Hai người ngồi trên hai chiếc ghế đẩu bằng plastic bên một bàn gỗ nhỏ, thưởng thức món bún chả, tu mấy chai bia lạnh, trò chuyện khoảng một giờ về mục đích chuyến viếng thăm cũng như niềm yêu thích đối với người dân ở đây.[lưu ý về số thực khácngồi ăn trong quán đều ngồi như những kẻ đóng kịch... Mặt khác, thực phẩm phục vụ cho TT Obama đều nằm trong số hang trăm tấn hàng hóa được mang tới VN để dùng bảo đảm an toàn cho Tổng thống…]. Rời quán ăn, ông nán lại khoảng mười phút để vẩy chào và bắt tay người dân [xem hình TT Obama mặc áo trắng]. Cả một rừng người reo hò chào đón ông một cách nồng nhiệt.Trước khi bắt tay với từng người trong đám đông, tổng thống Obama không quên tháo chiếc nhẫn cưới và cất vào trong túi quần.!!!Đó cũng lànhững lá phiếu bằng chân…https://www.youtube.com/watch?v=hAdE57iE1IY


Nên biết, mạng Internet ở VN tràn ngập những lời bình phẩm TT Obama:
• “Thể hiện nhân cách sống, hòa đồng, gần gũi thân thiện khiến mọi người thêm yêu mến và cảm phục”.
• “Một người lãnh đạo tuyệt vời, tài giỏi và giản dị, miệng luôn mỉm cười đầy thân thiện. Tuyệt vời Obama”.
• Nhiều người còn bày tỏ nét đẹp của con người Việt và thân thiện dễ gần của ngài tổng thống Mỹ.
• Báo chí trong nước cũng chỉ nói nhiều về việc TT Obama đi ăn bún chả chứ không chú ý đến thực đơn buổi tiệc chiêu đãi chính thức của nhà nước đầy sơn hào hải vị, như: nộm xoài cát nướng, nem bao cánh én, cuốn ba miền (nem rán, nem cuốn, phở cuốn) càng cua bể bao rong biển, súp tôm hùm bách ngọc, cua bấy chiên bơ xốt trứng muối, than bò nướng phên sốt mận, rau xanh ôm bơ…

Điều cần lưu ý là ngay sau khi kết thúc bài phát biểu gửi nhân dân VN tại Trung tâm Hội nghi Quốc gia, TT Obama đi thăm người dân ở khu chợ Mễ Trì Thượng, quận Nam Từ Liêm, Hà Nội. TT Obama trong trang phục sơ mi trắng, quần tây màu sẫm nhanh nhẹn bước vào trong khu chợ giữa lúc trời đổ mưa to.Lấy cớ tìm mua cốm, một đặc sản truyền thống của làng Mễ Trì, TT Obama ngẫu hứng ra hiệu cho đoàn xe tạt vào một khu chợ nhỏ ở đầu làng để “thăm dân (Việt) cho biết sự tình”. Tổng Thống Mỹ xuống xe, khuôn mặt rạng rỡ, nụ cười nở rộng, một tay cầm dù che mưa, một tay đón bắt những bàn tay chìa ra giữa đám đông lố nhố, bước qua những vũng nước mưa trơn trợt, tạt vào quán nước trà đá ven đường. Cô chủ quán kể: “Ông ấy hỏi tôi ngoài nước trà đá, thuốc lá, kẹo cao su chị còn bán thêm thứ gì nữa không?” Đang lúc bất ngờ, cô chủ quán trả lời: “Thưa chỉ bán có
thế này thôi, đến mùa cốm thì có thêm cốm. Cô nói tiếp: “Sau đó ông mời tôi chụp chung bức ảnh làm kỷ niệm. Ban đầu tôi còn ngại vì ăn mặc không đẹp, nhưng khi nghe mọi người nói đây là người đứng đầu nước Mỹ thì tôi không ngại nữa. Chụp ảnh xong, ông ôm tôi nói cám ơn.” Xem tấm ảnh cô chủ quán trà đá vẻ mặt ngời sáng ngước nhìn ngài Tổng Thống Mỹ đứng bên cạnh chụp hình chung với gia đình mình trong quán nước xập xệ, nhếch nhác và trong tiếng mưa rơi lộp độp trên những mái tôn trống hoác là tấm ảnh thật đẹp với những nụ cười hạnh phúc nhưtừ trời rơi xuống.TT Obama niềm nở bắt tay từng người dân mà ông gặp với câu “Xin chào” bằng tiếng Việt, thân tình thăm hỏi... Ông vẫy tay chào từ giã Hà Nội, ra sân bay Nội Bài để vào Sài Gòn [TP/HCM].

Khoảng 4 giờ chiều, TT Obama bước xuống chiếc Air Force One ở phi trường TSN trong tiếng vỗ tay chào mừng của những người có mặt. Rời phi trường, đoàn xe chở TT Obama hướng về chùa Ngọc Hoàng. Hai bên đường hàng chục ngàn người cầm cờ Mỹ, giơ cao chân dung Obama với biểu ngữ We Love You Obama, hò reo, nồng nhiệt vẫy chào tổng thống Mỹ.

Được biết, từ buổi sáng ở Sài Gòn, khu vực bên ngoài sân bay Tân Sơn Nhất, dọc hai bên đường Trường Sơn người dân Sài Gòn đổ ra đầy vỉa hè đứng chờ TT Obama. Đông đảo bạn trẻ trong và ngoài nước đã có mặt tại tòa nhà số 21 Nguyễn Trung Ngạn, Quận 1, nơi TT Obama có buổi gặp gỡ giới doanh nghiệp trẻ và cộng đồng doanh nghiệp VN tại Dreamplex.

Tại một địa điểm khác, khu vực chung quanh chùa Ngọc Hoàng ở Đa Kao, từ sáng cũng đã có rất đông người đứng dưới mưa chờ đón TT Obama đến viếng chùa. Ông Obama tươi cười vẫy tay chào người dân rồi bước vào bên trong chùa. Sau đó TT Mỹ đến tiếp xúc với giới doanh nghiệp ở Dreamplex.

Hôm sau, trong ngày cuối cùng ở VN, 25/5, TT Obama có cuộc gặp gỡ với hơn 800 bạn trẻ thuộc chương trình “Sáng kiến Thủ lĩnh trẻ Đông Nam Á” (Young Southeast Asia Leaders Initiative-YSEALI) tại GEM Convention Center ở Quận 1 Sài Gòn. Họ chào đón ông một cách nồng nhiệt với những tiếng reo hò và những lá cờ Mỹ. TT Obama tuyên bố ông rất chú trọng đến thế hệ trẻ, những người sẽ nắm tương lai của VN cũng như quan hệ Mỹ Việt. Ông khuyên những người trẻ tuổi hãy theo đuổi đam mê, góp phần thay đổi cộng đồng, điều đó có thể đưa họ trở thành các nhà lãnh đạo. Trong buổi Tổng thống Obama nói chuyện với giới trẻ trong YSEALI (Sáng kiến Thủ lĩnh trẻ Đông Nam Á) tại Sài Gòn,cô Suboi, 26 tuổi, người nổi tiếng nhất Việt Nam về dòng sáng tác nhạc rap, khi được TT Obama mời hát, đã hát câu nhạc: "…Tình hình một mình, nhà lầu chình ình giàu sang như vua chúa. Giật mình sự tình thật ra đen đúa..." trong khi TT Obama nhún nhảy theo điệu nhạc. [Bạn có thể nghe ca khúc này, bằng cách vào YouTube và gõ: Suboi troi cho. Suboi là nghệ danh của nữ rapper 9X Hàng Lâm Trang Anh, người được tổng thống Obama đề nghị hát rap. Ca sĩ và là nhạc sĩ Suboi hôm 25-5-2016 đã được Tổng thống Barack Obama mời hát một đoạn nhạc rap của cô].

Còn nhớ,sáng 24/5, theo yêu cầu củaTổng thống Barack Obama, ông có cuộc gặp đại diện một số tổ chức xã hội dân sự Việt Nam tại khách sạn JW Marriott, Hà Nội.

Trước thời điểm diễn ra cuộc gặp, trên mạng xã hội có thông tin một số khách mời như tiến sĩ Nguyễn Quang A, luật sư Hà Huy Sơn, nhà báo Đoan Trang… bị công an ngăn cản và câu lưu.

Cuối cùng, chỉ có một số khách mời đến tham dự như nhà nghiên cứu xã hội Lê Quang Bình, ca sĩ Mai Khôi, nhà báo Mai Phan Lợi, mục sư Nam Quốc Trung, mục sư Lê Quốc Huy và bà Nguyễn Hồng Oanh, giám đốc trung tâm IDEA (Ban hành động vì sự phát triển của người khuyết tật) [xem hình].


Ứng viên đại biểu Quốc hội Nguyễn Đình Hà nói trên Facebook: "Nếu tôi mà là ông Obama, tôi sẽ rời Hà Nội ngay lúc 12h trưa để qua Nhật luôn và hủy phần thời gian còn lại của chuyến thăm!Vì chính quyền chủ nhà không tôn trọng khách mời trong cuộc ông Obama gặp đại diện xã hội hôm nay 24/5, khi bắt cóc, chặn giữ những người mà ông Obama muốn gặp mặt. Coi thường quốc khách, coi thường cả quyền căn bản của công dân như thế cơ mà!Có 15 ghế khách mời, chỉ có 6 người tới. Nếu tôi là Obama, tôi sẽ gọi thẳng cho ông Trần Đại Quang, ông Phạm Bình Minh, ông Tô Lâm, hỏi thắng: muốn chơi hay nghỉ đây?...” https://www.facebook.com/BBCVietnamese/posts/1264981580181248:0

Về vấn nạn này Blogger Đoan Trang cho biết, sau hơn một ngày bị giữ, bà được thả chiều 24/5, ít lâu sau khi Tổng thống Barack Obama có cuộc gặp với một số thành viên của xã hội dân sự Việt Nam.Bà Trang kể lại rằng một số người mặc thường phục, tự xưng là từ "Cục Bảo vệ An ninh Chính trị, Tổng cục an ninh của Bộ Công anđã giữ bà lại tại một nhà khách ở tỉnh Ninh Bình trong khi bà đang trên đường từ Sài Gòn trở về Hà Nội để tới gặp Tổng thống Mỹ”.Bà nói tiếp: “Mọi người đều hiểu bắt để chặn đi gặp ông Obama, nhưng mà họ không muốn nói như thế. Họ bảo là bắt để làm việc, liên quan tới các tài liệu ở trên Facebook. Họ giữ rõ ràng là vì mục đích khác, nhưng họ lại cứ nói theo kiểu là không phải vì chuyện ông Obama mà chuyện trên Facebook. Lúc mình nói rằng chúng ta không cần phải diễn kịch với nhau như thế này, và tôi nghĩ rằng việc chặn một người đi gặp tổng thống một nước khác là chuyện không đúng về mặt ngoại giao và nó không đàng hoàng.Họ nói rằng ‘chúng tôi không giữ chị vì việc của Obama, mà vì Facebook’.Chị muốn kiện tụng thì cứ việc kiện. Họ có nói thêm rằng thực ra cuộc gặp của ông Obama và khối xã hội dân sự độc lập là một sự dối trá của Obama bởi vì theo như nguồn tin của phía họ, thì trong lịch trình hoạt động thực sự của Obama ở Việt Nam thì không có màn nào là màn gặp các đại diện của xã hội dân sự độc lập cả, nghĩa là Obama nói dối.”Theo đoạn video đăng tải trên trang web của Tòa Bạch Ốc, chỉ có một số nhà hoạt động ở Việt Nam tham gia cuộc gặp với ông Obama tại một khách sạn ở Hà Nội.Sau cuộc gặp, Tổng thống Mỹ cho báo giới hay rằng “một số nhà hoạt động đã bị ngăn không cho tới gặp ông”.

Buổi trưa cùng ngày TT Obama rời Sài Gòn, đi Nhật dự hội nghị Thượng đỉnh G7, kết thúc chuyến viếng thăm chính thức VN.

Trước cái được gọi là“Cơn sốt Obama”(Obamania), Phó thư ký Eric Schultz trên trang Twitter của mình bày tỏ sự ngạc nhiên và cảm kích trước thái độ mến khách và yêu quý của người dân VN đối với TT Obama. “Hàng trăm ngàn xếp hàng trên các tuyến đường để chào đón tổng thống Mỹ Barrach Obama. Tôi chưa từng chứng kiến cảnh tượng này trong suốt hơn 5 năm làm việc tại Tòa Bạch Ốc”.

3. Sự lúng túng của Công An Phiệt

Tất cả đều cho thấy giá trị của những “lá phiếu bằng chân” của người dân Việt và sự lung túng của “Công an phiệt”. Công an phiệt còn lung túng hơn nữa khi cótin được BBC phổ biến ngày 28 tháng 6 năm 2016 cho biết Bộ trưởng Công an, Thượng tướng Tô Lâm, có mặt tại Hội nghị sơ kết công tác sáu tháng đầu năm của Bộ Công an ở TP HCM sáng thứ Ba 28/6, đã chỉ đạo nhiệm vụ công tác trọng tâm sáu tháng cuối năm cần "Tập trung đấu tranh, ngăn chặn hoạt động kích động biểu tình trái pháp luật, gây rối trật tự, bạo loạn, bảo đảm an ninh mạng, an toàn thông tin, đấu tranh, phản bác các quan điểm sai trái, thù địch". Ông cũng yêu cầu "Rà soát các phương án, kế hoạch bảo đảm an ninh, trật tự tại các khu kinh tế, khu công nghiệp để bổ sung, chỉnh lý phù hợp với diễn biến của tình hình, đặc biệt là về môi trường".

Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc cũng có mặt tại hội nghị sơ kết nói rằng "Tình hình trong nước và thế giới tiếp tục diễn biến phức tạp, khó dự báo, đặt ra cho công tác bảo đảm an ninh trật tự nhiệm vụ rất nặng nề". Ông yêu cầu ngành công an "Nâng cao năng lực nắm, phân tích, đánh giá, dự báo tình hình để kịp thời tham mưu với Đảng, Nhà nước các chủ trương, giải pháp bảo vệ an ninh trật tự".

Hôm trước, 27/6, Trung tướng Trần Văn Vệ, Phó tổng cục trưởng Tổng cục Cảnh sát thuộc Bộ Công an, nói tại một cuộc họp báo rằng “Có khả năng ngày thứ Tư 29/6 cơ quan điều tra sẽ chính thức công bố nguyên nhân gây ra tình trạng cá chết hàng loạt ở biển miền Trung những tháng qua với cáo buộc ‘các thế lực phản động bên ngoài’ đứng đằng sau giật dây kích động biểu tình”.

Đó là sựlúng túng lo trước của công an phiệt, vìđến chiều ngày 30/6/2016, sau gần 90 ngày xảy ra thảm họa môi trường, thuộc khu vực biển 4 tỉnh miền Trung, tại Hà nội nhà cầm quyền CSVN mới tổ chức họp báo công bố kết quả điều tra về nguyên nhân và thủ phạm.Theo thông cáo báo chí được công bố tại buổi họp báo, đã khẳng định “thủ phạm” gây ra thảm họa môi trường ở miền Trung là từ nhà máy của Formosa. Trước đó Formosa đã xin lỗi gây ô nhiễm biển miền Trung và cam kết bồi thường, gồm 5 điểm:
1. Công khai xin lỗi;
2. Bồi thường thiệt hại cho dân; và
3. Hỗ trợ chuyển đổi nghề nghiệp;
4. Bồi thường phục hồi môi trường biển; với
5. Tổng số tiền tương đương 11.500 tỷ, tương đương 500 triệu usd.

Từ Hà nội, Nhà báo JB. Nguyễn Hữu Vinh nói với đài RFA rằng “Ông không tin tưởng vào những điều Chính phủ vừa công bố. Theo ông, ngay từ đầu chính quyền VN đã tỏ ra không thực tâm trong việc tìm kiếm nguyên nhân, mà còn cố tình bưng bít hoặc đưa ra các thông tin không trung thực khiến người dân lo lắng”. Ông nói tiếp “Việc nhà nước có tuyên bố nguyên nhân hay biện pháp khắc phục, thì tôi vẫn cho rằng đó là các hành động chống đỡ áp lực của dư luận và của nhân dân mà thôi.Chứ tôi không hy vọng vào các điều công bố đó.”Ông tin rằng “Thủ phạm sẽ được bao che từ phía nhà nước… Sau khi chính quyền công bố nguyên nhân cá chết thì còn quá nhiều việc phải làm, không đơn giản là mỗi hộ ngư dân được hỗ trợ, đền bù bao nhiêu, mà quan trọng hơn là phải trả lời câu hỏi: người dân bao giờ có thể quay lại sống bằng nghề biển, và bao giờ môi trường biển của 4 tỉnh miền Trung mới trở lại như cũ?”

Từ Bắc Giang, nhà hoạt động xã hội Từ Anh Tú cho rằng: “Không có gì có thể bù đắp lại những thiệt hại về lâu dài mà đất nước, người dân VN đang phải gánh chịu trong thảm họa môi trường này”. Ông khẳng định:“Thì chúng ta phải đấu tranh tiếp thôi, kể cả việc chính quyền có công bố ngay thủ phạm, nguyên nhân cá chết thì chúng ta vẫn phải yêu cầu họ minh bạch việc giải quyết hậu quả ra sao. Khi chúng ta đã nêu ra yêu cầu đó, buộc họ phải thực hiện thì sẽ dễ giám sát hơn. Nếu như họ không đáp ứng yêu cầu thì chúng ta sẽ tiếp tục đấu tranh thôi.Lúc đó chúng ta vừa đấu tranh trên mạng (Xã hội) và vừa tổ chức biểu tình.” Do vậy nếu có biểu tình thìnhững bước chân biểu tình cũng là những lá phiếu bằng chân cho cuộc đấu tranh đòi công bằng của người dân…[GG in đậm và gạch dưới].

Phần nhà báo Đoan Trang, côđã viết hẳn một bài “Cảnh Giác Với Những Âm Mưu Của Bộ Công An Việt Nam”, cho đăng trên các diễn đàn, ngay sau khi Nhà nước công bố kết quả, ngày 30/06/2016. Cô nói: “Cuộc họp báo ngày hôm nay (30/6) giữa Formosa với một số báo đài Việt Nam, được chủ trì bởi một vài quan chức chính phủ, đã kết thúc với việc Formosa xin lỗi và cam kết bồi thường 500 triệu USD. Những điều được viết ra dưới đây có thể gây nguy hiểm cho người viết, nhưng trong thời điểm “một bộ phận dư luận” chuẩn bị lên đồng ăn mừng thắng lợi, tôi không thể không viết để hy vọng cảnh tỉnh phần nào…” [xem toàn văn bài viết trong phần phụđính 2].

Hẹn con thư sau,
Giáo Già
(Đại gia đình Nguyễn Ngọc Huy)

Phụđính 1
Nancy Nguyễn trả lời RFA về việc bị an ninh VN bắt giữ 6 ngày
Posted on 27/05/2016 by Doi Thoai
Gia Minh, PGĐ Ban Việt Ngữ RFA
2016-05-27

Nancy Nguyễn kể lại thời gian bị giam giữ và thẩm vấn bởi an ninh Việt Nam với phóng viên Gia Minh Đài Á Châu Tự Do. RFA PHOTO
Cô Nancy Nguyễn, một người trẻ lên tiếng cho dân chủ- nhân quyền trong nước, vừa qua về Việt Nam bị an ninh bắt đi mất tích 6 ngày. Khi ra khỏi Việt Nam, cô dành cho Gia Minh của Đài Á Châu Tự Do cuộc nói chuyện kể lại thời gian bị giam giữ và thẩm vấn bởi an ninh Việt Nam. Trước hết cô cho biết:

Nancy Nguyễn: Sự việc cũng chóng vánh lắm. Tôi nghĩ những người về Việt Nam và những người đứng ra kêu gọi biểu tình không bao giờ nghĩ mình có thể thoát khỏi sự truy lùng của an ninh Việt Nam đâu. Cho nên ai nghĩ mình không bị bắt, mình có thể trốn thì tôi nghĩ đó sẽ là chuyện sẽ không xảy ra.Tuy nhiên, thời điểm tôi về có chút nhạy cảm, vì chỉ ngày hôm trước, hôm sau thì đến ngày bầu cử, và tổng thống Mỹ đến thăm.Vắn tắt sự việc thì ngày 19 tôi còn ở trong khách sạn; họ lên đập cửa phòng và kiểm tra hành chính.Lúc đó khoảng 11 giờ khuya. Khi kiểm tra hành chính thì họ câu lưu luôn, theo lời của họ là ‘câu lưu kiểm tra hành chính’ để làm rõ vấn đề ‘sử dụng giấy tờ giả’ mặc dù tất nhiên chuyện đó không có. Chứ nếu dùng giấy tờ giả thì tôi không được ngồi nói chuyện ở đây đâu, vẫn còn bị giữ trong đó. Tất nhiên họ không có bằng chứng hay cơ sở nào để giữ người hết nên họ phải thả.

Gia Minh: Đó là cái cớ để giữ người nhưng khi làm việc họ có làm việc gì về vấn đề giấy tờ giả hay không, và cô Nancy phản bác về cáo buộc đó thế nào?

Nancy Nguyễn: Khi họ đưa tôi về đồn gọi là câu lưu hành chính thì họ câu lưu từ 11 giờ khuya và họ thẩm vấn mãi cho đến 5 giờ chiều ngày hôm sau. Trong thời gian thẩm vấn như vậy phần lớn họ chỉ xoay quanh hoạt động của mình mà họ cho là chống đối chính quyền.Còn vấn đề sử dụng giấy tờ giả thì hầu như họ không nhắc tới.Họ nói tôi làm những việc mà có cáo buộc liên quan đến hoạt động dân sự, về dân chủ.

Gia Minh: Khi họ cáo buộc như vậy thì cô có phản bác những điều đó ra sao?

Nancy Nguyễn: Trong khoảng hai ngày đầu khi bị câu lưu thì tôi không trả lời bất cứ câu hỏi nào. Tôi cự tuyệt trả lời.Họ hỏi tên, ở đâu, làm gì thì tôi nói cần gặp luật sư của mình chứ tôi không có nhu cầu trả lời những câu hỏi này.Khi họ thấy không thể nào sử dụng biện pháp dân sự để yêu cầu mình khai được thì họ nhốt tôi vào trong một phòng khách sạn, có an ninh ngày đêm canh thẳng trong phòng. Rồi qua một đêm đến chiều hôm sau nữa họ kéo tôi trở lại về đồn và đọc lệnh bắt khẩn cấp luôn. Từ khách sạn họ đưa về đồn công an phường 10, quận 5.Sau khi họ bắt khẩn cấp, lúc đó mình đã là bị can rồi nên họ đưa lên xe chuyên dụng chở về Trại tạm giam B34.

Gia Minh: Và trong trại tạm giam thì họ làm việc thế nào, giam ra làm sao?

Nancy Nguyễn: Khi bắt về Trại tạm giam cũng làm những thủ tục nhập trại như lăn tay, làm căn cước, lấy lời khai… Ở trong đó với tư cách là bị can rồi thành ra… Cũng tức cười lắm khi nhập trại họ nói với tư cách người bị tạm giữ, cô có những quyền như thế này: tự biện hộ, nhờ người biện hộ hoặc có luật sư. Nhưng tôi yêu cầu cần có người biện hộ thì họ nói không có. Ở Trại tạm giam họ giữ tôi từ 6 giờ chiều cho tới khuya và nhập vào ‘jail’ tức nơi ‘tạm giữ’. Tất cả những câu hỏi liên tục của họ cho đến lúc đó thì tôi nói theo như những điều mà các anh vừa mới nói với tôi thì tôi có quyền có luật sư và người biện hộ nên tôi yêu cầu có luật sư và người biện hộ. Họ nói nếu như vậy thì làm đơn, và tôi cũng làm đơn nhưng họ cũng coi như tờ giấy lộn thôi.

Gia Minh: Khi ra khỏi Việt Nam họ có nói gì để có chuyện đó?

Nancy Nguyễn: An ninh họ làm công việc của họ và họ có một gửi gắm là nếu thấy không bị đánh đập, không bị nhục hình, không làm gì tôi thì cũng nên lên tiếng để ‘giải oan’ cho người ta vì tại sao vẫn có dư luận về đánh đập. Tôi không biết lý do họ không đánh tôi vì tôi là người nước ngoài hay họ không có đánh đập. Họ có hỏi bởi vì cô là người nước ngoài nên chúng tôi không đánh hay là ai tôi cũng không đánh; tại sao cô không hỏi? Tôi nghĩ nếu có hỏi đi chăng nữa thì câu trả lời cũng quá rõ ràng rồi. Trước đó mình đã có nhiều bằng chứng rồi.Những người làm việc trực tiếp với tôi họ không xâm phạm về mặt thể chất; nhưng tôi nghĩ có những đe dọa về tinh thần. Chẳng hạn như khi tôi nhất quyết không chịu hợp tác, họ không nói sẽ đánh nhưng họ nói bây giờ còn ngồi ở đó vì hành chính chứ mai mốt đưa vào ‘trong kia’ rồi thì nói thật không chịu nổi ba ngày đâu. Họ không đánh mình nhưng nói ‘cứng cỡ nào’ cũng không chịu nổi ba ngày.Rồi khi đưa vào trại tạm giam thì họ nói cô đừng bao giờ nghĩ có sự can thiệp từ bên ngoài. Tôi biết mình là người nước ngoài và không có làm gì phạm pháp thì không có căn cứ, không có cơ sở để giữ tôi. Họ nói đừng có hy vọng có sự can thiệp nào từ lãnh sự hay bất cứ đâu; chuyện đó không bao giờ xảy ra. Một khi đã vào đây rồi thì chúng tôi có trách nhiệm điều tra cho đến khi nào thấy cần. Cô có thể ở đây 3 ngày, 3 tháng, 3 năm hoặc 30 năm tùy vào thái độ của cô chứ không có bên ngoài nào có thể giúp được hết. Đó là những điều mà tôi nghĩ là một trong những đe dọa về tinh thần.Họ không xâm phạm thể chất, không đánh đập, không đe dọa nhưng đối với một số người khi bị bắt cóc, mất tích và giam giữ như vậy và trong một thời gian dài (từ ngày 19 đến 25 tháng 5) đó không được quyền gặp gỡ bất cứ ai. Đối với một vài tiêu chuẩn thì đó cũng coi là tra tấn.

Gia Minh: Số người làm việc trong thời gian đó thế nào?

Nancy Nguyễn: Họ thay nhau khoảng chừng 30-40 người canh; nhưng trực tiếp thẩm vấn khoảng chừng 10 người, trong đó có 4 người chính chịu trách nhiệm hồ sơ của tôi. Tất cả đều là nam.

Gia Minh: Lúc này nếu dùng một vài tính từ để nói lại thời gian đó, thì cô dùng những từ nào?

Nancy Nguyễn: Nếu tôi không phải là người nước ngoài thì tôi không thể biết ở trong đó cảm thấy đến mức như thế nào; vì mình biết trước họ không thể có khả năng giữ mình. Những việc mình làm dù không hề có hành vi phạm pháp; nhưng mà theo họ không cần làm gì để lật đổ chính quyền mà chỉ có dấu hiệu có sự phản kháng là phạm pháp rồi theo qui định của pháp luật. Tức là không cần cấu thành hành vi, chỉ cần cấu thành hình thức. Xét về mặt pháp luật Việt Nam, họ có quyền khởi tố tôi rồi.Nếu tôi không phải là người nước ngoài thì với thái độ không hợp tác tôi sẽ phải bị truy tố.Ở trong đó tôi nghĩ, mình là một người nước ngoài, hiểu chuyện đó thành ra phần nào yên tâm. Khi mà mình một phần nào có thể yên tâm mà họ còn có thể đe dọa đến mức như vậy thì thử hỏi những người trong nước họ lấy gì để bám víu vào, lấy gì để nuôi hy vọng! Cảm giác của tôi không nghĩ nhiều về bản thân mình vì không có vấn đề gì; nhưng tôi nghĩ nhiều đến những anh chị em đã bị bắt trước và những anh chị em có thể sẽ bị bắt sau tôi. Cảm giác của họ như thế nào khi mà họ không có một ‘cái phao’, không có cơ quan nào đứng ra bảo vệ họ một cách hữu hiệu trước pháp luật!

Gia Minh: Được biết trước đây cô cũng từng đến những nơi như Hong Kong lúc tuổi trẻ, sinh viên đấu tranh và trước ngày 19 bị bắt cô cũng có gặp một số nhà hoạt động tại Việt Nam; như cô vừa chia sẻ bản thân có cái thế mà họ không thể làm quá mức, đồng thời rất ‘chia sẻ’ với những người dám công khai đấu tranh ở trong nước, cô có nhận định gì?

Nancy Nguyễn: Ở Hong Kong ít nhất họ có luật biểu tình, đó là hợp pháp và họ được pháp luật bảo vệ. Nếu chính phủ Hong Kong có những đàn áp, bắt bớ họ thì chính phủ sai, chứ còn người Hong Kong không sai. Còn những bạn trẻ ở Việt Nam mà hoạt động không nhất thiết phải biểu tình, không nhất thiết phải xuống đường mà mới chỉ thể hiện ý chí phản kháng thôi thì đã là phạm pháp rồi như tôi vừa nói vấn đề ‘cấu thành hình thức’ chứ không phải ‘cấu thành hành vi’. Tôi thấy giữa những bạn trẻ Hong Kong và những bạn trẻ Việt Nam thì những bạn trẻ Việt Nam ở vào tư thế rất nguy hiểm.Tôi rất phục tinh thần của họ.

Gia Minh: Dù vẫn còn quá sớm và còn những ‘ấn tượng’ khi ở Việt Nam, nhưng qua trải nghiệm vừa rồi có xuất phát những ý tưởng gì cho thời gian tới?

Nancy Nguyễn: Đó cũng là một phần lý do mà tôi muốn thử, gặp gỡ với các anh em an ninh. Ở Việt Nam để xác minh lại một số nghi vấn trước đây của tôi và hy vọng sẽ có được những cái nhìn thống nhất hơn trong tương lai.Hy vọng trong tương lai những gì tôi đã trải qua và các anh chị đã trải qua thì có thể đúc kết lại thành một kinh nghiệm nào đó cho những người đi sau.

Gia Minh: Cô Nancy còn có những chia sẻ gì nữa không?

Nancy Nguyễn: B34, Trại tạm giam và cũng có thể bị khởi tố- tôi là người nước ngoài nên không bị tra tấn, bị nhục hình; không biết các bạn có bị hay không, tôi không biết; nhưng đó là nơi mà tôi không muốn bất cứ ai tới trừ phi các bạn có nhu cầu đến đó tìm hiểu một vấn đề gì đó. Vì B34, Trại tạm giam là những nơi mà mình có thể có được rất nhiều thông tin mà mình làm sáng tỏ được nếu như mình hiểu mình đi đâu, mình làm gì. Tuy nhiên nếu như các bạn không có chủ đích đến đó để tìm hiểu một vấn đề nào đó thì tốt nhất là nên tránh.Vì đó là những nơi mà tôi không muốn bất cứ ai trong chúng ta bị đem tới.

Gia Minh: Thay mặt quí thính giả của Đài Á Châu Tự do cám ơn cô Nancy và chúc cô đạt được những điều mong muốn đạt đến.

--------------------------------------------------

Date: Wed, 1 Jun 2016 18:12:50 +0200
HÀNH TRÌNH CHO NHỮNG NGÀY SAU
(trích facebook Nancy Nguyễn)

Nancy Nguyễn (Ảnh: Uyên Nguyên)
Dạ thưa,
Gởi các chú, bác, anh, chị, và nhất là hai anh Hùng, Đại, cán bộ điều tra, thuộc cơ quan an ninh, bộ công an, con/em đã đến Thái Lan an toàn.

Con/em xin lỗi nhiều lắm vì đã để mọi người quá lo lắng cho con trong suốt những ngày qua. Nhưng một kịch bản thế này là không thể tránh khỏi, chỉ là nó sẽ sảy ra vào thời điểm nào mà thôi.Không ngày qua thì cũng buộc phải là ngày sau.

Con không về Mỹ ngay mà còn phải lưu lại Thái Lan ít ngày nữa để làm nốt những dự định còn lại của chuyến đi. Có quá nhiều ưu tư để chia sẻ về những gì đã sảy ra, con sẽ cố gắng tường trình...từ từ.
Một lần nữa con xin lỗi đã để mọi người quá sức lo lắng cho con, nhưng xét về độ thành công thì con cũng đạt được đến 90% những dự định ban đầu.

Con chỉ là một chiếc lá trong hàng vạn chiếc lá, và nếu một chiếc lá đã không bị bỏ rơi thì sẽ chẳng có chiếc lá nào bị bỏ rơi trong công cuộc này. Nancy Nguyễn

Phần 1: HÀNH TRÌNH CHO NHỮNG NGÀY SAU

Đừng bao giờ ảo tưởng rằng bạn "có mánh" để an ninh không lần ra được. Điều đó chỉ khiến bạn thiếu sự chuẩn bị cần thiết khi sự việc sảy ra. Khả năng bạn "thoát" an ninh VN tương đương khả năng bạn trúng số, tốt nhất, không nên quá hy vọng vào điều đó. Chỉ có hai lý do cho việc bạn vẫn còn đang tự do: một là bạn chưa làm gì, hoặc quen biết đủ ai, để đáng bắt, hai làan ninh muốn dùng bạn làm mồi câu.

Trước khi nhập cảnh vào Việt Nam, tôi đã biết mình không thuộc thành phần thứ nhất. Mỗi một ngày tôi được tự do, sẽ là một ngày tôi có thể vô tình đẩy bạn bè tôi đến hiểm nguy. Tôi biết mình không có nhiều thời gian, và cũng không muốn có nhiều thời gian, tôi không thể tự biến mình thành một thứ mồi câu.

Chỉ khi xác định rằng việc bị bắt là lẽ đương nhiên không thể tránh khỏi, bạn mới có thể đối diện với nó một cách điềm tĩnh và khôn ngoan nhất. Tiếng Anh có câu "what you can't avoid, make the best of it" Những gì không thể tránh khỏi, hãy lợi dụng nó.

Tôi không thể tránh được chuyện mình bị bắt, nhưng hy vọng có thể khéo léo lựa chọn một thời điểm bị bắt. Tôi cho phép mình 24 giờ đồng hồ để hoàn tất một số dự định, và hy vọng có thể bị bắt trong vòng 48 giờ đồng hồ. Và chỉ riêng việc bạn chủ động tiết lộ một cách có chọn lọc nơi ở của bạn, thì việc bắt khẩn cấp cũng giúp bạn xác định ai là an ninh trong vỏ bọc dân chủ. Càng tự do lâu càng khó xác định "ăn ten". Bài toán đặt ra là: Làm sao để bị bắt trong vòng 48 giờ đồng hồ?
--------------------------------

Phần 2: TẠM GIỮ HÀNH CHÍNH

Không ai có thể đoán được mình sẽ bị giam giữ bao nhiêu lâu, ngay cả bên an ninh cũng vậy. Tuy nhiên, nếu bằng cách nào đó khiến họ chú ý đến một sự việc nào đó, thì ít ra, bạn cũng có thể có một hy vọng mong manh rằng đó sẽ là hướng điều tra rồi từ đó tuỳ cơ ứng biến.Điều duy nhất tôi nghĩ được là vấn đề biểu tình. Và thật may, mọi sự diễn ra như mong đợi.

Khoảng 11h khuya, sau khi gởi đi những dặn dò cuối cùng, an ninh đã đập cửa phòng, tôi thoát ra khỏi Facebook, email, và những tài khoản khác rồi ra mở cửa. Tiếp tôi trong vai trò... Kiểm tra tạm trú, tạm vắng là 3 an ninh mặc sắc phục và khoảng 6, 7 an ninh mặc thường phục. Họ ép tôi lên xe, mang theo toàn bộ hành lý (chỉ có duy nhất 1 chiếc ba lô và ít trái cây bạn mua cho); họ "câu lưu hành chánh" tôi về đồn công an phường 10 quận 3. Lý do tạm giữ là do tôi không tự mình thuê khách sạn (phòng tôi ở do 1 người bạn đặt sẵn cho tôi). Và cũng xin nói luôn, trong suốt thời gian tôi ở VN, dù được tặng đến 2 sim và 1 điện thoại, tôi hoàn toàn không sử dụng đến.

Họ thẩm vấn tôi từ khoảng 11h tối đến 5, 6h chiều ngày hôm sau, và chắc là tôi không cần phải nói, ai trong chúng ta cũng biết nội dung cuộc thẩm vấn chẳng mấy liên quan đến lý do tôi bị "câu lưu". Từ công an phường đến an ninh bộ, nội dung thẩm vấn xoay quan nỗi ám ảnh của chế độ hiện nay: Mạng xã hội Facebook.

Tôi cự tuyệt trả lời, ngay cả đến những câu hỏi liên quan đến nhân thân lai lịch. Họ sau đó giam lỏng tôi tại khách sạn Kim Lợi, hẻm 606 đường 3/2 thì phải. Có công an phường, và an ninh bộ canh giữ ngày đêm. Tôi yêu cầu được liên lạc với gia đình vì chưa phải là bị can bị cáo, chưa có lệnh bắt giữ, tôi vẫn còn là một công dân với đầy đủ quyền và nghĩa vụ. Tất nhiên, yêu cầu này không được đáp ứng.

5h chiều ngày 21, an ninh bộ yêu cầu tôi thu dọn hành lý, tất nhiên tôi cự tuyệt, yêu cầu được liên lạc với người thân. Đây là lần đầu tiên từ lúc lên 5 tuổi đến giờ, tôi lại được ...ẵm bồng, từ khách sạn ra xe, khoảnh khắc và hoàn cảnh ...đáng nhớ trong cuộc đời.

Họ đưa tôi trở về đồn công an phường 10 quận 3, và ở đây, Dương Hồng Minh đã tuyên đọc lệnh bắt khẩn cấp theo điều 266 BLHS.
--------------------------------

Phần 3: TỪ NHỮNG CHẤN SONG

Có những điều thật giản dị bình thường khi ta được ở trong môi trường và hoàn cảnh tự nhiên, nhưng khi bị đẩy vào 1 căn phòng với cửa sổ bít 2 lớp sắt, một lớp song, một lớp lưới, và cánh cửa buồng giam cũng là một khối sắt nặng nề với 1 lỗ nhìn cỡ 1 phong thư (cũng thường xuyên khoá) tôi có cơ hội hiểu hơn những người đã nhập trại trước tôi, và sẽ nhập trại sau tôi. Nếu ở bên ngoài, một bản án được tính bằng năm, bằng tháng, bằng ngày, thì ở trong trại, nó được tính bằng những ... tiếng rao. Không có lịch, không đồng hồ, tôi đếm thời gian theo nhịp thở của cuộc sống trôi qua ngoài khung cửa. Có những thứ trước đây khó có thể khiến bạn lưu tâm, bỗng đột ngột hoá thân thành nỗi khát thèm. Tôi từng nhiều lần thấy bạn tù của tôi đứng trông ra cửa sổ, nước mắt đầy vơi theo mỗi một "Bánh mì đây, bánh mì nóng giòn đây".

Từ đồn công an phường 10 quận 3, tôi được chở thẳng đến trại tạm giam B34 và được đưa vào phòng lấy cung số 2, ngồi vào chiếc ghế mà nhiều người trước tôi đã ngồi, và nhiều người sau tôi sẽ ngồi. Họ tiến hành lấy cung ngay lập tức, đôi khi dừng lại để tiến hành các thủ tục nhập trại.Toàn bộ đồ đạc của tôi đều được niêm phong, tất nhiên, kể cả iPad và điện thoại.Họ hứa hẹn sẽ trả lại tất cả khi tôi rời khỏi đây, hoặc là để đến trại giam, hoặc là được phóng thích (tất nhiên họ luôn nói là hoàn toàn tuỳ thuộc vào thái độ hợp tác của tôi).

Khi hoàn tất buổi hỏi cung đầu tiên, trời cũng đã khuya lắc lơ, 2 cán bộ quản trại đưa tôi lên phòng giam ở tầng 2, chị giam chung với tôi, án kinh tế, chị nói, đang say ngủ, vẫn vui vẻ giúp tôi trong đêm đầu bỡ ngỡ. Người ta bảo ĐỪNG BAO GIỜ TIN người giam cùng phòng, nhưng với tôi, chuyện đó không mấy cần thiết, vì những ngày sau đó tôi hầu như không có thời gian gặp chị, vì phải đi lấy cung đều đặn 8h sáng đến 11h trưa, ăn uống, nghỉ ngơi, rồi 1h 30 chiều đến 5h chiều, lại ăn uống nghỉ ngơi, rồi 7h tối đến 9h khuya. Hầu như đều đặn mỗi ngày. Cán bộ quản trại cũng vì thế mà trở thành chiếc đồng hồ di động của tôi, và thời gian trong một ngày được tính bằng đơn vị "Thay quần áo! Đi làm việc!"
--------------------------------

Phần 4: PHẬN MÌNH NGẪM NGƯỜI

Năm đêm ngày ở B34, tôi không bị tra tấn về thể xác, nhưng đe dọa tâm lý thì hầu như mọi cơ hội. Tôi không nhớ mình đã nghe đi nghe lại bao nhiêu lần "sau 4 ngày tạm giữ, chúng tôi có nhiệm vụ thông báo cho cơ quan đại diện của em, là lãnh sự quán Mỹ, NHƯNG HỌ CÓ THÈM GẶP EM KHÔNG LÀ VIỆC CỦA HỌ" hay "CHẢ CÓ LÃNH SỰ NÀO CÓ THỂ CỨU ĐƯỢC EM, ai vi phạm pháp luật Việt Nam đều bị xử theo pháp luật. Như Nguyễn Quốc Quân của Việt Tân, có cả một cái Đảng đứng ra vận động chống lưng, mà chúng tôi nhốt thì vẫn nhốt!". Hay "Em suy nghĩ lại đi, tuổi em còn trẻ, ở đây mười mấy năm, hai mươi mấy năm, khi ra khỏi tù, em còn lại cái gì?" "Đối với chúng tôi, những người như em chỉ là nước chảy qua cầu, tôi hôm nay không làm việc với em, thì tôi cũng làm việc với người khác, có em hay không có em thì với cái đất nước này, với cái chế độ này, cũng không là một gợn sóng, nhưng với gia đình em, với người thân em thì khác, em cứ ngoan cố sẽ thiệt vào thân chứ chả thay đổi được gì! Em nghĩ em có thể thay đổi cái chế độ này?Cái đất nước này?Em quá tự tin và ảo tưởng rồi đó!""Em ngoan cố làm gì?Tại sao chúng tôi lần ra được em? Là bởi vì người ta phải tự cứu lấy mình! Ai cũng phải tự cứu lấy mình thôi!""Nếu em thành khẩn, chúng tôi sẽ xem xét, biết đâu có thể thả em ngay ngày mai!"Đều đều, vô vàn những câu nói xoáy sâu vào tâm khảm, phải là sắt đá mới không một lần nghĩ "chẳng phải là như thế thật sao?"

Tôi không một ngày thôi nghĩ đến những anh chị đã từng khai ra bạn bè trong những cuộc cung như thế, và chưa bao giờ thấy thương họ nhiều như lúc này.Họ không như tôi, họ cá nằm trên thớt, còn có mẹ già con dại, không một manh áo giáp, chẳng có một chính phủ nào đứng ra bảo vệ cho họ như tôi. Và càng cảm phục hơn những con người giữa tự do và tù tội, thậm chí giữa cái sống và cái chết, vẫn khẳng khái quật cường, vẫn hiên ngang bất khuất. Tôi nhớ anh Thức, người anh lớn của tôi, đã chính thức chọn con đường quyên sinh cho tổ quốc, tôi nhớ các em tôi, những đứa em biết rõ hiểm nguy vẫn không chùn bước, vẫn chẳng nao lòng. Cảm thương và xúc động, đôi khi tôi giả vờ úp mặt vào tường ngủ để che đi những giọt nước mắt lăn dài xuống gối.
--------------------------------

Phần 5: NHỮNG DỊ BIỆT

Người ta hay bảo an ninh Việt Nam "nói láo như vẹm" riêng tôi nhận thấy, ngoài nghiệp vụ điều tra bắt buộc phải lập lờ, thật ảo, những chia sẻ cách nhìn, nhận định của họ về cuộc sống, về con người, ít nhiều có sự thành thật. Họ đôi khi bị cho là nói láo, vì đôi bên đã bỏ quá xa nhau về nhiều chuẩn mực.

Các anh bắt tôi về việc không đăng ký tạm trú, nhưng khi về đồn thì toàn bộ hồ sơ đã chuẩn bị sẵn của tôi lại xoay quanh "Cẩm Nang Biểu Tình" và những lời kêu gọi xuống đường vì môi trường.Các anh quy kết cho tôi tội không thành thực, nhưng xin khách quan mà xem lại, các anh có thành thực không? Các anh khinh tôi "dám làm sao không dám nhận?" vậy sao các anh dám bắt mà không dám nói thẳng lý do?
Lại phải vòng vo để làm thêm trò cười cho thiên hạ?

Các anh bắt khẩn cấp tôi theo điều 266 BLHS là sửa đổi văn kiện nhà nước, sử dụng văn kiện giả để thực hiện hành vi trái pháp luật. Nhưng khi điều tra, các anh lại xoáy vào cáo buộc tôi là thành viên Việt Tân có nhiệm vụ trở về nước, và vô vàn những thứ khác không mấy liên quan đến điều 266.

Khi được hỏi vì sao bắt một đường lại điều tra một nẻo, các anh trả lời rất tự nhiên: pháp luật cho phép "trong quá trình điều tra, nếu phát hiện ra tội danh mới thì có thể điều tra bổ sung thêm tội danh mới".

Nếu tôi là người bình thường, có lẽ đã kết luận ngay các anh tuy miệng luôn nói "chúng tôi là người chấp hành pháp luật, và cứ theo luật mà làm" nhưng lại "ta là luật, luật là ta!" Nhưng công bằng và khách quan mà nói, bất cứ ai đã từng đọc qua "Hoả Lò" của Nguyễn Chí Thiện kể về sự bắt bớ và tù đày của những năm 70, đều sẽ phải công nhận rằng chỉ trong một thời gian ngắn các thủ tục bắt người, điều tra, giam giữ đã có những tiến bộ đáng kinh ngạc, nền tư pháp đã tiến một bước xa. Nên khi nói "chúng tôi làm theo pháp luật" với chút tự hào, tôi không cho là các anh nói láo. Nhưng nền tư pháp các anh vẫn còn bị thế giới bỏ lại quá xa phía sau, và sự khiếm khuyết này khiến các anh nhận định lầm lạc giữa "phi pháp" và "hợp pháp" và có lối hành xử theo các anh là bình thường, nhưng theo các chuẩn mực chung là vô cùng bất thường.

Đơn cử, thế kỷ 21 rồi mà các anh vẫn 1 mực khẳng định chưa có luật biểu tình thì dù hiến pháp đã công nhận biểu tình vẫn là phạm pháp. Khi tôi nói "pháp luật VN là luật từ dưới lên, tức áp dụng công văn hướng dẫn trước, nếu không có thì áp dụng nghị định, nếu không có nghị định thì áp dụng các điều khoản pháp luật, và trong trường hợp biểu tình, chưa có quy định của pháp luật thì phải căn cứ theo hiến pháp" (dù chính cái trình tự này cũng vô cùng ngược đời! Cả thế giới theo luật từ trên xuống dưới, chỉ riêng VN là... Chẳng giống ai) thì các anh chống chế: phải căn cứ theo các quy định khác của pháp luật, chúng tôi không bắt ai tội biểu tình, nhưng là tội tụ tập đông người, tội gây rối, tội cản trở giao thông. À, ra là bắt theo các quy định khác, khoan nói đến việc VN đã có nhiều cuộc xuống đường còn tụ tập đông hơn, cản trở nhiều hơn như việc đón sao Hàn hay các đội banh quốc tế, thậm chí quốc tang của Võ Nguyên Giáp, hay đám tang của Nguyễn Bá Thanh, và gần đây nhất là việc hàng ngàn bạn trẻ đổ ra đường mừng ... Mỹ thông qua luật hôn nhân đồng tính. Khoan nói về tất cả những điều đó, tôi chỉ hỏi các anh ấy vì sao bắt Huynh Ngoc Chênh?Chú ấy ngồi 1 mình, không tụ tập đông người, không xả rác, không cản trở giao thông, sao vẫn bắt? Như vậy ai sẽ chịu trách nhiệm bắt những người bắt Huỳnh Ngọc Chênh theo điều 167 BLHS là cản trở người khác thực hiện quyền biểu tình? Câu hỏi của tôi rơi vào im lặng. Có những điều các anh làm nhiều đã thành quán tính, tôi không trách các anh.

Tôi cũng không muốn nói tiếp vì không muốn những ngày cung bị biến thành những cuộc tranh luận đúng sai, thua được, không mấy khi đời cho ta cái duyên hạnh ngộ, nghìn trùng xa cách, hiếm hoi và khó khăn lắm, mà cũng có thể là lần duy nhất trong kiếp sống này, ta đối diện nhau, có lẽ nên dùng nó cho những việc hữu ích hơn.
--------------------------------

Phần 6: ĐIỀU TRA XÁC MINH LÀM RÕ

Có lẽ đây là phần được trông đợi nhiều nhất: Họ muốn biết gì ở tôi và những người như tôi?

Đến sáng ngày 22 tháng 5, tức sau 3 ngày bị bắt, cũng là 3 ngày tôi nhịn ăn để tỏ thái độ bất hợp tác, nhưng cái chính là để lặng lẽ, âm thầm đi bên cạnh anh Thức, dẫu sau cánh cổng B34 chẳng ai hay biết, nhưng chỉ cần trời biết, đất biết, và tôi biết với lòng mình là đủ, anh an ninh tên Vũ cho tôi hay là họ đã thông báo việc tạm giữ tôi cho sứ quán Hoa Kỳ, tôi yên tâm là ít nhất từ giờ về sau, gia đình và bằng hữu không phải lo lắng về sự biến mất của tôi.

Tôi tống đạt nguyện vọng rằng tôi sẽ không ăn cho đến khi tôi có thể tiếp xúc với cơ quan đại điện của tôi. Tuy nhiên, khách quan mà nói, tôi đã không tuyệt thực. Thể trạng nhỏ bé và thường xuyên bị tuột đường huyết khiến tôi phải dùng kẹo hoặc nhãn. Mỗi bữa tôi dùng khoảng 3 viên kẹo ngọt hoặc 4, 5 trái nhãn. Và từ tối 23 trở đi, mỗi bữa tôi dùng khoảng 2 muỗng cơm, vì chị bạn tù của tôi phàn nàn là... bụng tôi kêu lớn quá, chị không thể ngủ được suốt đêm.

Suốt những ngày làm việc còn lại, an ninh xoáy vào hai trọng tâm là cuốn "Cẩm Nang Xuống Đường" và lời kêu gọi "Xuống Đường Kiểu Mới".

Họ cho tôi hay đây là cuốn cẩm nang chính thức của đảng Việt Tân, do Nguyễn Hoàng Thanh Tâm phổ biến đến các đảng viên và thân hữu, và như vậy, cáo buộc là tôi đã soạn cuốn cẩm nang này cho đảng Việt Tân. Đồng thời, có nguồn tin khả tín là tôi là thành viên vừa được kết nạp, cộng với những lời khen ngợi, đánh giá cao của các đảng viên Việt Tân khác dành cho tôi như thể một thành viên đầy tiềm năng, khiến họ hầu như chắc chắn tôi là thành viên Việt Tân.

Tất cả những ai quen biết tôi đều biết rõ, tôi soạn cuốn cẩm nang này là tự thân, và nhờ các anh chị trên toàn thế giới chung tay trình bày cho mạch lạc. Ban biên soạn chúng tôi trân trọng tặng cuốn cẩm nang này như một món quà làm hành trang cho những bạn có nhu cầu xuống đường, trong đó tất nhiên có cả Việt Tân. Tôi không thể cấm họ sử dụng và phổ biến.

Kinh gởi các anh chị Việt Tân, vì tính chất đặc biệt nghiêm trọng trong vấn đề tham gia đảng chính trị tại Việt Nam, tôi thiết tha mong các anh chị, dẫu đã nghiêm túc, càng nghiêm túc hơn nữa trong việc cân nhắc đến sự an nguy của người khác, nhất là những người không phải đảng viên Việt Tân. Khi sử dụng tài liệu, hay tham gia một phong trào không phải do Việt Tân chủ xướng, xin hãy nói rõ: Tài liệu này không phải do Việt Tân biên soạn, phong trào này không phải do Việt Tân khởi xướng, những cá nhân, tổ chứng biên soạn, khởi xướng không phải là thành viên Việt Tân. Xin hãy làm điều này vì an nguy của những người dấn thân. Những thông tin còn lại, tôi coi đó là thủ đoạn bịa đặt phủ đầu của an ninh Việt Nam, nhưng nếu có thật thì đó cũng là một điều rất đáng ngại.

An ninh rất quan tâm đến lời kêu gọi "Xuống Đường kiểu Việt", họ hỏi ai đã tham mưu cho tôi ý tưởng này. Tôi cũng khẳng khái trả lời: Là chính quân đội nhân dân Việt Nam, với lối đánh du kích nổi tiếng thế giới. Các anh là bậc thầy của việc lộng giả thành chân.

Sau nhiều buổi làm việc mà vẫn không khai thác thêm được gì về tôi và các hoạt động của tôi, cũng như liệu có tổ chức nào đứng sau lưng tôi, vì thật ra cũng chẳng còn gì hơn để mà khai thác, họ yêu cầu, nói trắng ra là, tôi khai ra những tổ chức, cá nhân khác, hiểu biết của tôi về họ. Về các tổ chức, tôi được dịp chê bai tất tần tật rằng chỉ ồn ào, không có thực lực, chả làm được gì.

Về cá nhân, tôi nói thẳng với họ: "Các anh bảo em khai ra bạn bè rồi sẽ tha em, thì các anh cứ nhốt em luôn cho tiện, khỏi cần khởi tố cho tốn tiền nhà nước. Em mà khai ra bạn bè thì những ngày tháng còn lại của cuộc đời này, em sẽ sống không bằng con chó! Em không cần cái tự do kiểu ấy."

An ninh hiểu tôi không nói đùa, và riêng việc này tôi sẽ không nhân nhượng. Sẽ không có bất cứ lời khai nào từ tôi, họ tất nhiên chuyển sang buộc tôi phải mở iPhone và iPad. Qua cung cách của họ, tôi cũng hiểu riêng việc này họ sẽ không nhân nhượng.
--------------------------------

Phần 7: SONG PHƯƠNG CHỨ KHÔNG PHẢI ĐƠN PHƯƠNG

Anh an ninh tên Hùng bất chợt thảng thốt: "Mấy ngày làm việc với em, chúng tôi chẳng thêm được gì mới!"

Vâng, làm sao có thể có thêm điều gì mới khi mà các anh đọc cho em ghi lại từng câu, từng chữ.Nếu các anh có thời gian coi lại bản cung, có lẽ sẽ thấy nó rất quen, bởi tất cả đều là lời cung của chính các anh được em viết lại trong "biên bản tự khai". Em ngồi trước mặt các anh, vốn không phải là một tấm bản đồ để các anh nhìn vào đó mà tính đường đi, nước bước, em chỉ là tờ giấy trắng, sở dĩ nó có đường, có lối, là do các anh vẽ nên cho em. Giúp em hiểu cung cách làm việc, lối suy nghĩ, lập luận, cả những khó khăn mà các anh mắc phải, những điều đã rõ, và những thứ còn mơ hồ.

Có lẽ đến giờ, sau 6 phần tường trình, thì chắc các anh đã hiểu, không thể có chuyện em không lường trước được việc một lúc nào đó em phải mở iphone, iPad của mình.

Ngay khi có hiện tượng mất tích của tôi, iPhone, iPad của tôi đã ở vào tình trạng báo mất.Ai đã dùng qua các sản phẩm của Apple đều rõ tính năng này. Ngay khi cơ quan an ninh yêu cầu tôi kết nối vào Internet để đăng nhập Facebook và email, thì ngay lập tức toàn bộ dữ liệu của máy bị xoá sạch, thiết bị quay trở về phiên bản ...chưa "đập hộp". Không những bị xoá trắng, mà chỉ có Apple ID của chính tôi mới có thể mở được thiết bị, chứ thiết bị không thể dùng được với bất cứ Apple ID nào khác.Và vào thời điểm đó thì toàn bộ mật khẩu của Apple ID, email, Facebook tôi đều hoàn toàn không biết.Một người ở ngoài đã giúp tôi thay đổi ngẫu nhiên tất cả các thông tin này.

Cơ quan an ninh tỏ ra lúng túng, không biết là thực sự hay chỉ là động thái cân não nhau. Điều đó tôi không quy chụp.Họ trần tình là trước đến giờ chưa từng gặp hiện tượng này, và hỏi đi hỏi lại tôi đây có phải là phương thức và xu hướng đấu tranh mới không. Nếu được, hãy để cho tất cả các thiết bị của mình luôn luôn trong tình trạng kết nối khi khởi động, như vậy người khác có thể giúp bạn thay đổi thông tin khi bạn không còn khả năng làm điều này. An ninh yêu cầu thu giữ điện thoại iPhone 6s của tôi, tôi cũng nhiệt tình tặng luôn. Sở dĩ tôi nhiệt tình tặng vì cảm thấy khá thú vị khi các anh ấy bảo tôi viết 1 cái đơn, tôi đồng ý ngay, vừa viết vừa rán không tủm tỉm cười: "Đơn Xin Tự Nguyện Giao Nộp Điện Thoại". Ôi! Những lá đơn chỉ tồn tại chốn thiên đường!

Không còn gì để điều tra làm rõ, thời gian còn lại của những ngày tạm giam chỉ là lúc chúng tôi chia sẻ cho nhau, chân tình và thẳng thắn, suy nghĩ của mình về đất nước, con người, trăn trở ưu tư, và đâu sẽ là một tương lai, một lối đi cho dân tộc.

Nhiều người quan niệm hỏi cung là an ninh hỏi, bạn trả lời, nhưng thật ra, đó là một trao đổi song phương. Họ cố hiểu bạn, và bạn cũng có thể tìm cách hiểu họ.Ở đâu có trao đổi, ở đó có thông tin từ cả 2 chiều.Nếu không thể tránh, thì chi bằng hãy sử dụng những cơ hội đối thoại này một cách có ích nhất.

Tôi không biết mình đã tận dụng cơ duyên này hết mức hay chưa, nhưng ít ra cũng không đến nỗi thụ động, và về cơ bản đã rút ra được một số nhận định cho riêng mình.
--------------------------------

Phần 8: HAI BẤT CẬP LỚN

Vẫn biết Việt Nam có cả một rừng luật, nhưng chỉ toàn xài luật rừng, song tôi hy vọng đó là giữa cá thế với cá thể, giữa những nhân viên điều tra khi đã tắt máy quay, gấp lại biên bản tự khai, với những người có thể được coi là "kẻ thù của chế độ". Nhưng sự việc thật sự trầm trọng hơn thế.

Sau 4 ngày tuyệt thực, tôi được tiếp chuyện với người đại diện cao nhất của cơ quan điều tra.Tôi chịu không nhớ nổi tên, chỉ biết cầu vai quân phục thể hiện cấp hàm đại tá (2 vạch, 4 sao vàng), tầm ngoài 50, giọng miền Nam.Vị này hầu như đã hoàn toàn tin rằng tôi là đảng viên Việt Tân.

Bất kể tôi phủ nhận thân phận đảng viên thế nào, điều đó cũng không thực sự quan trọng. Theo pháp luật Việt Nam thì "án tại hồ sơ" chứ không phải "án tại lời cung". Có nghĩa là, nếu hồ sơ "cấu thành" anh là đảng viên Việt Tân, thì bất luận anh có phải thật sự là đảng viên Việt Tân không, có khai nhận không, điều đó cũng không quan trọng. Và, ngược với thế giới, anh có trách nhiệm phải chứng minh cho cơ quan điều tra là anh vô tội.

Tôi để hai chữ "cấu thành" trong ngoặc kép là vì quyết định "đủ cơ sở" hay "chưa đủ cơ sở" cấu thành là rất ...chung chung mơ hồ. Vì vậy, khách quan mà nói, chỉ riêng "Án tại hồ sơ" thì không phải bất cập, nhưng đi đôi với yếu tố chủ quan trong việc định đoạt đã đủ hay chưa đủ cơ sở cấu thành hành vi thì tạo nên một bất cập lớn.

Bốn chữ "án tại hồ sơ" vừa lạnh tanh, vừa ám ảnh. Cái tên Hồ Duy Hải cứ lớn vởn trong đầu tôi như một câu hỏi lớn. "Án tại hồ sơ", phải chăng chính vì thế mà biết bao nhiêu con người bị đẩy vào vòng oan sai? "Án tại hồ sơ" biết bao nhiêu người cha người mẹ phải lê lết kêu oan cho con mình.

"Án tại hồ sơ". Lạnh. Và ám ảnh.

Tuy hành vi của tôi chỉ là kêu gọi biểu tình ôn hoà đòi hỏi chính phủ Việt Nam phải sớm có câu trả lời về vấn đề cá biển chết bất thường ở miền trung, tinh thần đó thể hiện rõ trong cuốn "cẩm nang xuống đường vì môi trường", tôi vẫn bị quy kết vào tội "đe dọa an ninh quốc gia". Trong tất cả các tội hình sự, chỉ riêng tội này là anh không cần có hành vi cụ thể, pháp luật vẫn cho phép kết tội anh (!!)

Tội đe dọa an ninh quốc gia là tội duy nhất pháp luật Việt Nam cho phép không cần cấu thành hành vi, chỉ cần cấu thành hình thức là đủ cơ sở luận tội. Tức không cần anh có hành động nào nhằm lật đổ chính quyền, chỉ cần anh thể hiện quan điểm thôi thì pháp luật cũng cho phép luận tội anh với lập luận là nếu hành vi lật đổ của anh mà thành công thì không còn cái chế độ này để luận tội anh nữa. Và như thế, chỉ ở Việt Nam, hệ thống hành pháp có đủ cơ sở pháp lý để nhấn chìm tất cả những tiếng nói phản kháng.

Hình ảnh phiên tòa Nguyễn Phương Uyên
Tôi nhớ khi em Kha, em Uyên, và những người bất đồng chính kiến khác bị truy tố, lãnh sự quán Hoa Kỳ thường có những thông cáo yêu cầu trả tự do ngay lập tức, vì "nhà cầm quyền Việt Nam không thể đánh đồng việc thực hiện quyền tự do ngôn luận một cách ôn hoà với hành vi đe dọa an ninh quốc gia" lúc đó tôi nghĩ không còn gì có thể rõ ràng hơn như thế. Tuy nhiên pháp luật Việt Nam cho phép đánh đồng! Và quy định về "cấu thành hình thức" như chiếc thòng lọng thắt những người bất đồng vào các điều 258 hay thậm chí 88 một cách hợp pháp.

Tôi từng nói, nền tư pháp và hành pháp Việt Nam tuy đã có nhiều tiến bộ kể từ 1975, vẫn còn bị thế giới bỏ lại quá xa phía sau, đơn cử như việc theo điều 46 BLHS, quy định người bị tạm giữ, tạm giam có quyền tự bào chữa, nhờ người bào chữa, hoặc thuê luật sư bào chữa, nhưng suốt thời gian tạm giữ, không những cá nhân tôi đã không hề được bảo đảm, mà cơ quan an ninh còn khẳng định "theo quy định của pháp luật, trước khi khởi tố thì sẽ cho gặp luật sư ít nhất 1 lần (tất nhiên là với sự giám sát chặt chẽ của cơ quan an ninh), còn có gặp được lần thứ 2 hay không là tuỳ vào thái độ của bị can, bị cáo". Như vậy, chẳng những hầu như đã cự tuyệt quyền có người đại diện của bị can, bị cáo, mà còn vi phạm nghiêm trọng quyền riêng tư giữa thân chủ và luật sư, một quyền được quốc tế công nhận.

Rõ ràng, những bất cập ở Việt Nam đã vượt ra khỏi giới hạn cá thể, nó là những bất cập Đã Thành Hệ Thống.

Anh an ninh tên Minh nói vọng ra ngoài cửa sổ phòng cung: "Hái cho cán bộ mấy trái mận!" Những người tù vui vẻ hăng hái lấy sào, chọc 1 hồi rồi luồn những trái mận chín cây của trại B34 qua song sắt. Anh chậm rãi nói: "Đấy, em thấy đi tù cũng vui, giá mà anh Thức của em cũng vui vẻ thế này, đường này ông ấy lại đi tuyệt thực, đúng dở hơi!"
--------------------------------

Phần 9: DÂY KẼM GAI ĐÂM NÁT BẦU TRỜI

Không thể so sánh "những người tù ngoài kia" với các anh Thức, anh Điếu Cày, chị Tần, hay anh Đài. Một bên tù có tội, một bên tù vô tội, một bên tù vì mưu lợi cá nhân, một bên tù vì hy sinh bản thân, một bên tù vì xâm hại, một bên tù vì kiến thiết. Làm sao có thể đòi hỏi những người bị cái chế độ này tặng cho những bản án oan nghiệt để bảo vệ sự tồn vong của chính nó, có thể vui vẻ lãnh án như những người tù khác! Tôi nhớ em Kha tôi từng khẳng khái nói trước toà: TÔI TRƯỚC SAU VẪN LÀ MỘT NGƯỜI YÊU NƯỚC, tôi chỉ chống sự độc tài của đảng cộng sản Việt Nam.

"Tôi trước sau vẫn là một người yêu nước..." Kha ơi!

An ninh chỉ tay ra ngoài cửa sổ: "Đấy, em về Việt Nam rồi thì thấy đấy, người ta vẫn sống, sinh hoạt, làm việc bình thường, có phải bị kìm kẹp như em bị tuyên truyền nhồi sọ đâu! Em đừng nghe thông tin tuyên truyền một chiều rồi nghĩ xấu cho nhà nước!"

Nếu hình tượng hoá, tôi cảm thấy mỗi cá thể như một loại cỏ cây, và xã hội như một cánh rừng. Chỉ có điều, trên không trung là một tấm lưới kẽm gai khổng lồ có tên gọi "đe dọa an ninh quốc gia". Bên dưới tấm lưới, những người chấp nhận thân phận cỏ dại vẫn sống.Nhìn ra ngoài cửa sổ, đời sống vẫn tấp nập gọi mời.Tấm lưới vẫn để cho những cây lùm, cây bụi được sống thoải mái.Những người chấp nhận thân phận luồn cúi, sống khom lưng cúi đầu để vươn lên vẫn có cơ hội đứng cao hơn vạn kẻ. Và tấm lưới, trở thành công cụ tốt của các loại dây leo, những người có thể bám vào pháp luật để hưởng ánh mặt trời, che cả bầu trời. Còn những con người có tầm vóc, trí tuệ, muốn được vươn cao vào bầu trời tự do, khoáng đạt, tất nhiên sẽ bị tấm lưới kẽm gai đâm cho rách rưới, đớn đau.

Khi các anh nói hãy nhìn ra ngoài kia, để thấy cuộc đời vẫn thở, tôi chỉ thấy những dây kẽm gai vô hình đâm nát cả bầu trời tự do. Tấm lưới ấy đã khiến một số cây khuất phục, nhưng nhiều những cây khác vẫn mạnh mẽ vươn lên.

Các anh nói "Đất nước này còn nhiều bất cập, chưa hoàn hảo, nhưng nó đang tốt lên từng ngày". Tôi bảo các anh ấy, không cần phải so sánh với Âu, với Mỹ, hãy nhìn sang người láng giềng Thái Lan, tố chất người Việt hơn hẳn người Thái, mới 50 năm trước ta bỏ xa Thái Lan, 50 năm sau, cái thằng có tố chất thua xa mình lại bỏ mình xa lắc! Các anh vẫn nói đất nước tốt lên từng ngày, nhưng so với sự tiến bộ chung của toàn khu vực, các anh có thấy xấu hổ không? Câu hỏi này, một lần nữa rơi vào im lặng.

Khi bị giam lỏng trong khách sạn Kim Lợi, tôi được biết Sài Gòn sắp có lễ hội trái cây an toàn diễn ra ở 1 khách sạn hay siêu thị nào đó. Nghe cái tên thôi đã thấy bi hài. Chắc chỉ có ở Việt Nam mới có cái gọi là lễ hội trái cây... AN TOÀN! Có những thứ đã ăn vào tiềm thức, các anh có nhìn đấy, có trông đấy, mà không còn THẤY gì nữa! Tôi không trách các anh.

Anh khẳng định cơ chế là tốt, chỉ là một số cá nhân chưa tốt, có những con sâu làm rầu nồi canh, nhưng những cá nhân này sẽ từ từ bị loại bỏ.Tôi cho rằng anh hơi quá lạc quan. Nếu chỉ là một số con sâu làm rầu nồi canh, thì đảng của các anh đã không đem tham nhũng vào vấn nạn quốc gia, và xem đó là một trong 4 nguy cơ lớn nhất ảnh hưởng đến sự tồn vong của chế độ. Nói đến đây thì tôi nghĩ, cũng sâu, cũng canh, nhưng có lẽ là 1 nồi canh nhung nhúc sâu thì đúng hơn. Tôi ít nhiều tin vào nỗ lực, hay nguyện vọng, muốn loại bỏ những con sâu hại dân hại nước của anh, nhưng làm sao anh dám chắc tốc độ bắt sâu của anh nhanh hơn tốc độ sâu dòi nảy nở sinh sôi ra?

Anh nói được những cán bộ tha hoá chỉ là những con sâu, nhưng lại một mực khẳng định những người làm dân chủ tha hoá là phần đông nếu không muốn nói là hầu hết. Anh nói được chúng tôi bị thông tin tuyên truyền 1 chiều, nhưng lại nghĩ các anh thì không thế! Tôi bảo thật, hãy tỉnh đậy đi! Trước khi không còn có thể tỉnh lại được nữa!

Đưa tôi ra máy bay là 2 nhân viên an ninh Hùng và Đại, 2 trong số 4 người chịu trách nhiệm chính trong vụ án của tôi, trong vô thức đã hồ hởi chia sẻ "chỉ khi đưa người đi tụi anh mới được đi vào cổng quốc tế thế này! Cả cuộc đời anh chưa lần nào xuất ngoại!" Sau tôi mới biết, nếu đã làm an ninh điều tra thì không được phép xuất ngoại, trừ phi có công tác (thường là công tác do thám), chả trách các anh có tầm nhìn rất hạn hẹp. Vậy thì em sẽ bay đi khắp thế giới và tả lại cho các anh nghe, hy vọng các anh biết ngoài kia, những con người không mang căn cước Việt họ có đời sống thế nào để biết trào nước mắt cho số phận của người Việt Nam mình.
--------------------------------

Phần 10: HÀNH TRÌNH CHO NHỮNG NGÀY SAU

Xin mượn lại tiêu đề của phần đầu để đặt cho phần cuối, như một cái kết mở, vì đây thực sự là một chuyến đi mang tính chất khai phóng đối với bản thân tôi.

Cho em gởi lời cảm kích đến các anh chị của Tập Hợp Dân Chủ Đa Nguyên, đã khẳng khái đề nghị nếu có nhu cầu, sẽ sẵn sàng thanh minh cho tin đồn em là thành viên của Tập Hợp. Em cảm thấy không cần thiết, phần vì chính quyền không gán ghép em vào tội ấy, và phần vì, chỉ cần có thiện chí như thế, với em, đã là quá đủ. Em cảm ơn.

Một số người trách tôi sao nỗ lực về vào lúc này, vì đây hoàn toàn không phải là "trận cuối" để mà phải "hy sinh" như thế. Tôi chỉ cười.Sống trên đời, mỗi người có một nguyên tắc. Và nguyên tắc của tôi là trừ phi bất khả kháng, không ngồi chốn an toàn xúi người khác xung phong. Tôi nhớ nhà thơ Chế Lan Viên từng viết về cuộc tổng tiến công 1968:

Mậu Thân 2.000 người xuống đồng bằng
Chỉ một đêm, còn sống có 30
Ai chịu trách nhiệm về cái chết 2.000 người đó?
Tôi!

Tôi - người viết những câu thơ cổ võ
Ca tụng người không tiếc mạng mình
trong mọi cuộc xung phong.
Một trong ba mươi người kia ở mặt trận về sau mười năm
Ngồi bán quán bên đường nuôi đàn con nhỏ
Quán treo huân chương đầy, mọi cỡ,
Chả huân chương nào nuôi được người lính cũ!
Ai chịu trách nhiệm vậy?
Lại chính là tôi!
Người lính cần một câu thơ giải đáp về đời,
Tôi ú ớ.

Người ấy nhắc những câu thơ tôi làm người ấy xung phong
Mà tôi xấu hổ. Tôi chưa có câu thơ nào hôm nay
Giúp người ấy nuôi đàn con nhỏ
Giữa buồn tủi chua cay vẫn có thể cười

Suốt mười năm lặng lẽ, âm thầm đi bên cạnh những đổi thay, chưa một lần tôi dám lên tiếng kêu gọi mọi người xuống đường.Lương tâm không cho phép tôi làm việc ấy.Nhưng lần này, vì tính chất quá nghiêm trọng của sự việc buộc tôi phải lên tiếng, và ngay khi lên tiếng kêu gọi, tôi đã biết mình phải chuẩn bị hành trang cho một chuyến đi... không tốn nhiều tiền khách sạn. Và tôi đi, cũng chính bởi đây không phải là "trận cuối" nhưng chính xác là thời điểm của một KHỞI ĐẦU MỚI cho một chặng đường mới. Một hành trình cho những ngày sau.

An ninh đã hỏi tôi: "Vậy thì theo em, tổ chức nào mới thực là kẻ thù của chế độ?" Tôi trả lời: là chính những sai trái nảy sinh trong nội tại các anh, quất lên đất nước những lằn roi tụt hậu. Ngày nào chính phủ các anh còn chống chế và đổ lỗi cho một đối tượng nào đó, ngày đó các anh còn xác định sai kẻ thù. Sự chậm trễ trong việc kết án kẻ thù đích thực chỉ làm trầm trọng thêm sự việc.

Còn với các bạn, tôi xin mượn lại lời của một bài viết cũ: sẽ không ai trách nếu bạn chỉ mưu cầu một cuộc sống bình yên, ai cũng vậy. Nhưng VN còn lại gì?Cho bạn, cho tôi, cho con cái chúng ta?Đồi trọc, rừng thưa, tài nguyên cạn kiệt, thực phẩm, nguồn nước ngày một công khai nhiễm độc.Nhìn xa hơn giáo dục tê liệt, y tế tụt hậu, đạo đức chỉ còn là món hàng xa xỉ. Ngoài khơi ngoại bang hằm hè thôn tính, trong đất liền chính phủ nhắm mắt bịt tai trước nhu cầu sống còn của gần một trăm triệu con người. Có ai đó nói đùa "đến cả muốn ăn không khí trừ cơm cũng không còn được nữa!" Đùa mà đau...

Sẽ không ai trách khi bạn chỉ muốn bình yên, nhưng nếu hôm nay an phận, bạn trả lời tôi đi, ta còn lại gì để bình yên sống những ngày sau? Tấm lưới kẽm gai đang mỗi ngày bị chọc thủng. Chọn làm người tự do hay chọn sống cúi đầu là quyền của các bạn, nhưng sự tự do chưa bao giờ là miễn phí. Và nơi nào càng hiếm, thì nơi đó nó càng đắt đỏ.

Tất cả chúng ta, dẫu chọn lựa thế nào đi chăng nữa, đều phải ĐỨNG LÊN VÀ ĐI TIẾP vì cuộc sống không ngừng lại ở ngày hôm nay. ĐƯỜNG TUY DÀI NGÚT NGÀN, CŨNG BẮT ĐẦU BẰNG 1 BƯỚC CHÂN.

Gởi các anh an ninh Hùng, Minh, Đại, Vũ, Thành và anh Chỉnh: Ngày 23, khi còn trong trại, các anh cười cợt vào mặt em rằng "tỉ lệ bầu cử là hơn 98%, cái con số lẻ không đi bầu có lẽ chỉ toàn bạn bè của em!" Khi ra khỏi trại rồi em mới biết, là chuyện bầu cử còn 1 vế sau: nhưng là lần đầu tiên trong vòng 41 năm, tuy "bầu rất nhiệt" nhưng lại không đủ số đại biểu cử tri! Phải bầu bổ sung lần 2, lần 3 cho đến khi đủ số! Điều đó có nghĩa là người dân đang từng ngày đứng lên để giành lại quyền làm chủ cái đất nước này, thưa các anh!

Nếu một ngày, ai trong các anh quyết định cởi quân phục để trở về với dân, chắc chắn sẽ có 1 tấm thảm bay đưa anh đến những mảnh đất, những dải nước, những chân trời mới để từ đó, anh có thể khám phá chính quê hương mình từ một góc nhìn khác, một lăng kính khác. Người ta bảo "trải nghiệm", tức chỉ có thể "trải" mới có thể "nghiệm" một cách đủ đầy, tròn trịa, như chính chuyến đi này của em.

Trân trọng.

(Hết).

---------------------------------------------------------------------------------------


CÁC ANH, MỘT CHÍNH PHỦ KHỐN NẠN!

Nancy Nguyen (facebook) Khi thông tin cá chết xuất hiện các anh đã trả lời dân thế nào?
“KHÔNG CÓ THẨM QUYỀN KIỂM TRA FORMOSA!” Xin lỗi các anh, đất này của người VN hay của Đài Loan, Trung Quốc mà họ có quyền cấm các anh vào kiểm tra? Giả sử Formosa không sản xuất thép, mà chế bom nguyên tử, hay đem quân đội vào đóng ngay huyết mạch bắc nam thì cái đất nước này sẽ khốn nạn thế nào? Các anh là con người hay là con chó mà chỉ 1 doanh nghiệp tư nhân cũng có thể khiến cả 1 chính phủ nghe lời?

Rồi 1 ngày, 2 ngày, 3 ngày rồi từ ngày đổi sang tuần, rồi từ tuần đổi sang tháng. Các anh ưu việt đến nỗi TỚI TẬN BÂY GIỜ VẪN CHƯA PHÁT HIỆN ĐƯỢC NGUYÊN NHÂN CÁ CHẾT. Trong trường hợp này, các anh không phải đang khoe dốt, nhưng là đang khoe ÁC! Ác với đồng bào, ác với đồng loại.Bởi các anh đâu phải không biết nguyên nhân, và thằng dân cũng vậy, nhưng các anh dùng mọi thủ đoạn để lách luồn, để chống chế, để nguỵ biện. Tôi không biết các anh ăn gì để sống, nhưng biết các anh đã bán cái gì đi để mua thực phẩm cho cái lũ các anh. CÁC ANH BÁN NƯỚC!

Tôi không biết các anh đã họp kín gì với Formosa, với cả đống ban bệ của các anh, nhưng tôi biết một điều, bước ra khỏi hội nghị, Formosa thẳng thừng tuyên bố: CHỌN CÁ HAY CHỌN NHÀ MÁY THÉP. Sự trơ trẽn này của formosa chứng tỏ họ hiểu các anh, bọn thằng dân chúng tôi, và bọn Tầu, Đài ĐỀU BIẾT RÕ đâu là nguyên nhân cá chết, và tất nhiên, Tầu, Đài đã được bảo kê an toàn. CÁC ANH CÒN NÓI MÌNH KHÔNG BÁN NƯỚC HẠI DÂN? Màn kịch thuỷ triều đỏ là cực điểm của vở bi hài kịch Vũng Áng. Khi mà AI-CŨNG-BIẾT-VÌ-SAO thì các anh trơ trẽn, trân tráo đổ cho tảo đỏ. Xin lỗi nói thẳng với anh, biển không phải là phụ nữ, mà cá chết 27 ngày không đỏ, đến ngày thứ 28 thì… hành kinh.

Nhưng tột cùng khốn nạn của các anh có lẽ là chính lúc này. Khi các anh đã chỉ đạo cho FORMOSA khoá van xả được hơn 20 ngày, nước biển đã loãng, các chỉ tiêu đo đạc đã dưới mức nguy hiểm, các anh đồng loạt hô “ĐÃ AN TOÀN” và nhiệt tình quảng bá hình ảnh quan chức ăn cá, tắm biển, vui chơi DÙ VẪN CHƯA DÁM XÁC ĐỊNH NGUYÊN NHÂN NHIỄM ĐỘC. Tình trạng tái nhiễm độc có thể diễn ra bất cứ lúc nào, chỉ khi có cá chết, người chết, thì dân mới lại ngã ngửa ra lần nữa.

Cho phép tôi chửi KHỐN NẠN CÁI LŨ CÁC ANH! Các anh không phải chỉ đang buôn bán cái mảnh đất này, cái dải nước này, nhưng là các anh đang buôn bán sinh mạng của mấy trăm ngàn nóc nhà, mấy triệu con người, thậm chí là mấy chục triệu con người.

Các anh không dám nhìn nhận người dân xuống đường biểu tình vì chính cái khốn nạn của các anh, cái vô liêm sỉ, cái mất nhân tính của các anh, nhưng đốn mạt hơn, các anh đổ tất thảy những cái đê tiện đó cho con ông kẹ “thế lực thù địch” rồi đem 2 thằng ký giả quèn chỉ làm được mỗi việc phỏng vấn, lấy tin, và cứu trợ nhân đạo ra tế thần. Cả VTV, VTC nữa, các anh cũng đốn mạt, hèn hạ vô cùng!

Còn Tiền Phong nữa, lương tri con người, lương tâm báo chí các anh để đâu mà bảo “Nước biển 4 tỉnh miền trung đã an toàn!” Các anh đã bao giờ làm phóng sự điều tra độc lập, cử người xâm nhập vào Formosa để tìm ra nguyên nhân, và tự mình xác định được là vấn đề đã được hoàn toàn khắc phục hay chưa, hay chỉ nghe đảng hô sao thì viết vậy? Tôi hỏi thật các anh truyền thông, câu này tôi hỏi thật lòng: Các anh là phóng viên, nhà báo, hay là đĩ điếm? Mà Đảng bảo hùng hục là hùng hục, bảo nằm im là răm rắp nằm im? Bảo cười là cười, bảo câm phải câm, cho nói gì mới được nói ấy! Nếu phải làm báo như thế, tôi thật không bao giờ dám tự xưng mình là phóng viên, nhà báo, vì có khác gì phò đâu!

Một số người bảo toàn bộ sự việc chỉ là chiêu trò của TQ, để hất cẳng Đài Loan, để đuổi dân khỏi Hà Tĩnh, để nhân cơ hội cả nước lên đồng mà âm thầm gom thêm vài cục đảo, rằng thằng dân Vệ đang bị thằng Hán lợi dụng. Là gì đi chăng nữa thì cũng chỉ chứng tỏ 1 điều: BỌN NÓ ĐÁNH CỜ CÒN CÁC ANH HẦU QUẠT. Bọn nó luôn nằm trên còn các anh nằm dưới. Phò thì có thắt cà vạt, mặc áo vét lên ti vi vẫn là phò.

Lời cuối, tôi bảo thật, ở trên kia TRỜI XANH CÓ MẮT.
Các anh xếp tôi vào loại xách động biểu tình, thì đây:
ALL ZOMBIES: LET’S RAPE THE STREETS!!!!


---------------------------------------------------------------------------

Phụđính 2

Cảnh Giác Với Những Âm Mưu Của Bộ Công An Việt Nam
FB Phạm Đoan Trang
30-6-2016


Cuộc họp báo ngày hôm nay (30/6) giữa Formosa với một số báo đài Việt Nam, được chủ trì bởi một vài quan chức chính phủ, đã kết thúc với việc Formosa xin lỗi và cam kết bồi thường 500 triệu USD.

Những điều được viết ra dưới đây có thể gây nguy hiểm cho người viết, nhưng trong thời điểm “một bộ phận dư luận” chuẩn bị lên đồng ăn mừng thắng lợi, tôi không thể không viết để hy vọng cảnh tỉnh phần nào.

Với tất cả hiểu biết của mình về lực lượng an ninh Việt Nam và thông tin mình có được từ nhiều nguồn, tôi khẳng định những điều sau đây:

1. Cuộc họp báo ngày hôm nay là kết quả của một quá trình đàm phán bí mật giữa Bộ Công an Việt Nam và Formosa Đài Loan. Về nguyên tắc, thảm họa môi trường mà chúng ta đã và đang trải qua chính là vấn đề an ninh quốc gia, nên việc công an tham gia điều tra và có đóng góp ý kiến tham mưu, là đúng. Nhưng việc họ chi phối quá trình này, tự tung tự tác đứng ra đàm phán với Formosa, thể hiện quá rõ bản chất công an trị của chính thể.
2. Song song với đó, việc công an bưng bít thông tin, ngăn chặn mọi nỗ lực điều tra độc lập, thẳng tay đàn áp mọi ý kiến phản biện, mọi sự nghi ngờ, bất mãn của dân, là tội ác.
3. Con số 500 triệu mà Formosa đồng ý đền bù cho phía Việt Nam không phải là chiến công của Bộ Công an Việt Nam, không phải thành tích mà họ đạt được sau quá trình đàm phán. Nó là cái giá mà họ bán rẻ dân tộc này, hiện tại và tương lai.
4. Vào giờ phút này, lực lượng an ninh đang rất phấn khởi với thành tích mà họ đạt được, cho rằng cuộc họp báo đã giúp dẹp yên dư luận, và sau cuộc họp báo hôm nay thì bất kỳ ai còn lên tiếng đòi minh bạch đều chỉ có thể là “phản động”.

Tâm trạng đó cũng tương tự như sự hào hứng của họ khi nói về chính sách “đu dây” của Đảng Cộng sản Việt Nam trong quan hệ đối ngoại: Họ luôn tin rằng Đảng đã quá xuất sắc khi lèo lái Việt Nam giữa Trung Quốc và Mỹ, linh hoạt và uyển chuyển, để vừa giữ được chủ quyền, vừa không làm mất lòng nước nào, vẫn cương quyết với Trung Quốc (trong khi cả ASEAN im thít) mà lại không phải nhượng bộ gì Mỹ về vấn đề “nhân quyền, dân chủ”.

Còn những việc công an Việt Nam sẽ làm tiếp sau đây là:

• Tăng cường phối hợp với tuyên giáo, định hướng dư luận về “chiến thắng” của Đảng và Nhà nước ta trong việc bảo vệ thành công môi trường và giữ chân thành công nhà đầu tư ngoại quốc.
• Hết sức ém nhẹm những hậu quả, những tác động lâu dài của thảm họa môi trường ở biển miền Trung, ví dụ: tỷ lệ ung thư, sinh con quái thai… gia tăng đột biến, thảm cảnh phá sản của ngư dân, nạn thất nghiệp, nhân mãn và tệ nạn xã hội có liên quan ở các vùng ven biển, v.v.
• Thẳng tay đàn áp những người vẫn đòi minh bạch và trách nhiệm giải trình, kiên quyết gán cho họ cái nhãn “gây rối trật tự công cộng”, “chống phá nhà nước”. Suy cho cùng, đàn áp dân và bảo vệ chế độ ngày hôm nay dễ hơn quá nhiều so với bảo vệ môi trường, công lý và sự phát triển bền vững cho các thế hệ tương lai.

Chúng ta có thể làm gì để đối phó với những kẻ có dã tâm như vậy, nhất là khi chúng đang chi phối toàn bộ hệ thống chính trị Việt Nam?Đây là một sự thực khủng khiếp, ngang với việc thảm họa môi trường miền Trung sẽ giết chúng ta dần dần và không có cách nào phục hồi lại hệ sinh thái biển trong vòng vài chục năm nữa.