Matt Mahan

ads header

Breaking News

Trần Trung Đạo: Nếu ở ĐH 27 Tôi sẽ bầu cho Đỗ Thành Công

Nhà thơ Trần Trung Đạo
Trần Trung Đạo: Nếu Sống Ở Địa Hạt 27, San Jose, Tôi Sẽ Bỏ Phiếu Cho Đỗ Thành Công

Một ngày hè năm 2009, Ls Nguyễn Xuân Phước gọi tôi, “Ông có biết Đỗ Thành Công?”, “Đương nhiên biết, anh là người bị CSVN bắt nhưng nhờ áp lực quốc tế và tinh thần cương quyết nên họ phải thả và hình như đang ở San Jose, tôi còn biết anh ta khi viết ký tên là Trần Nam nữa”. “Đúng vậy, ông có muốn gặp Công không?” Phước đáp và hỏi, “Rất vui nếu có dịp gặp ảnh, nhưng để làm gì?” Tôi cũng đáp và hỏi ngược lại Phước, “Thì quen biết nhau, tìm hiểu, học hỏi nhau. Nếu không có gì trở ngại, tôi và Công sẽ lên thăm ông sớm”, Phước đáp. “Tôi rất vui mừng được đón tiếp các bạn”. Tôi chào và gác phone.

Trong suốt 20 năm làm bạn với nhau, tôi và Phước đi nhiều nơi và có những nơi chỉ để làm quen với một người. Khi chào ra về chính người mà chúng tôi đến làm quen cũng không hiểu tại sao chúng tôi đi xa vậy chỉ để uống một tách trà, hỏi han dăm chuyện rồi chia tay, không rủ rê, mời mọc việc gì.

Vài tuần sau, Nguyễn Xuân Phước, Đỗ Thành Công và một nhóm bạn cùng đến Boston. Chúng tôi khoảng 10 người dành một cuối tuần để gặp nhau tại nhà một người bạn chung ở phía Bắc Boston. Tất cả chúng tôi đều trong cùng thế hệ, lớn lên trong chiến tranh, lưu lạc sau chiến tranh, học dang dở ở Việt Nam và học thêm nhiều ở Mỹ nên rất dễ dàng cảm thông và cũng rất thẳng thắn với nhau.

Suốt hai ngày chúng tôi làm việc theo phương pháp đã học ở trường với những dương ảnh, những thống kê chi tiết về các phong trào dân chủ trong nước, về sức mạnh và chỗ yếu của cộng đồng Việt Nam hải ngoại và những gì chúng ta có thể làm trong ngắn hạn cũng như trong dài hạn. Sau những giờ họp trong không khí khá nghiêm trang chúng tôi cũng có thời gian đưa nhau đi Starbucks và nói về chuyện gia đình, con cái, công ăn việc làm và đời sống nói chung. Qua đó tôi biết nhiều hơn về Đỗ Thành Công và chúng tôi trở thành bạn của nhau.

Quảng cáo tranh cử của ƯCV Đỗ thành Công
Những đặc điểm tôi thấy rõ nhất nơi Đỗ Thành Công:

– Người có lý tưởng. Đỗ Thành Công từng là lãnh đạo của một đảng phái chính trị và chấp nhận hiểm nguy để về Việt Nam trực tiếp nối kết các hoạt động của tổ chức từ trong nước. Không giống tôi, dù viết bao nhiêu tác phẩm tôi cũng chỉ ngồi đây trong căn phòng ấm cúng này và dù đi rất nhiều tôi cũng chỉ đi trên các vùng đất tự do. Đỗ Thành Công thì khác, anh đã vượt qua nỗi sợ hãi cho chính bản thân, gác qua bên mọi mất mát từ công ăn việc làm, gia đình và cả mạng sống chỉ vì lý tưởng tự do dân chủ của quê mẹ Việt Nam. Con đường tranh đấu cho tự do dân chủ Việt Nam là một con đường dài và như chúng ta thấy nhiều người đã bỏ cuộc, nhiều người đã chọn một lối rẻ riêng tư và không ít người đã chọn một ngả tắt cho mình nhưng chỉ có những người thật sự vì lý tưởng mới tiếp tục hành trình trên con đường chính nghĩa.

– Người có lòng trắc ẩn của một nhà thơ. Bên cạnh những cứng rắn của một người làm chính trị tôi biết anh cũng có một trái tim rất mềm, dễ xúc động, dễ cảm thông với khổ đau và chịu đựng của người khác. Một danh nhân đã nói, đại ý, một nhà chính trị sẽ phục vụ tốt hơn cho lợi ích của con người nếu nhà chính trị đó có tâm hồn của một nhà thơ. Trong buổi tưởng niệm Nguyễn Xuân Phước tại Dallas, Đỗ Thành Công kể lại, trong thời gian bị giam giữ và tuyệt thực chống chế độ CS trong tù, anh làm thơ nhiều hơn. Thơ là món ăn tinh thần nuôi sống con người trong những lúc khó khăn như Phùng Quán từng viết “Có những phút ngã lòng / Tôi vịn câu thơ mà đứng dậy”.

– Người có trách nhiệm và biết ơn đất nước đã cưu mang mình. Dù mang trên vai lý tưởng đấu tranh cho tự do dân chủ của quê mẹ Việt Nam, Đỗ Thành Công không quên trách nhiệm đối với đất nước đã dang tay ôm lấy anh khi mới chân ướt chân ráo trên xứ lạ quê người năm 1982. Năm đó, chàng thanh niên Việt Nam Đỗ Thành Công chỉ mới 23 tuổi. Chính đất nước này đã trang bị cho anh những kiến thức về khoa học (Kỹ sư điện tử) và kinh tế thương mại (MBA) mà anh không có được trên quê hương mình. Nhưng quan trọng hơn, đã trang bị cho anh một tinh thần trách nhiệm đối với nơi anh sống và chắc chắn sẽ trách nhiệm cao đối với cư dân mà anh đại diện.

Tôi và Đỗ Thành Công gặp lại nhau lần nữa vào tháng mười năm ngoái nhưng trong một ngày buồn. Bạn chúng tôi, Nguyễn Xuân Phước qua đời. Ba anh em chúng tôi chụp chung một tấm hình kỷ niệm như đã từng chụp ở Boston, nhưng lần này hai anh em tôi đứng còn Phước nằm yên trong lòng đất lạnh. Những tin nhắn Nguyễn Xuân Phước chúc Đỗ Thành Công thành công trong cuộc tranh cử chức vụ Dân biểu Tiểu bang California, Địa hạt 27, vẫn còn trong Facebook và những bài thơ khóc bạn của Đỗ Thành Công dường như chỉ mới viết hôm qua. Dù kẻ mất người còn, lý tưởng của chúng tôi sẽ không bao giờ chết.

Tôi không biết các ứng cử viên khác đang tranh cử nên không dám phê bình hay so sánh nhưng nếu là cư dân của Địa hạt 27 San Jose tôi sẽ bỏ phiếu cho Đỗ Thành Công đơn giản anh là người tôi biết, quý trọng, cảm thông và tin tưởng.

Trần Trung Đạo
Nguồn: http://nguoivietboston.com/?p=33504